U Linh Cảnh

Chương 11

Chương 11: Canh bạc (trung)
Cược mười thua chín, cược chín thua sạch.

Nếu lấy tiêu chuẩn “thủ trinh đến ba mươi tuổi là sẽ đổi nghề là ma pháp sư” để xét, vị ma vương Asmodeus này bảo đảm mà ma pháp sư lâu đời nhất. Vì vậy với hành động của Đổng Hoằng Vũ, y hiểu theo nghĩa rất đơn thuần, vô cùng ân cần mà mở thêm ảo cảnh tăng nhiệt độ.

Đoạn đường chỉ chừng hai mươi phút nhưng lúc xuống xe, Đổng Hoằng Vũ đã không còn vẻ vênh váo đắc ý như hồi mới lên xe, trông cậu gần như bị chìm sông mà chưa chết kịp. Từ đầu đến chân ướt như chuột lột, bước chân loạng choạng, hít thở khó khăn, tròng trắng sắp trợn ngược khiến người qua đường khó tránh liếc cậu thêm vài lần.

Asmodeus cũng cảm thấy ngoài ý muốn với hiệu quả mang lại, chần chừ hỏi: “Em còn lạnh à?”

Môi Đổng Hoằng Vũ run run không thốt nên lời. Thảo nào từ cổ chí kim đủ các câu chuyện đều nhắc nhở chúng ta không nên giao dịch với ma quỷ, không ngờ bọn chúng chẳng những thèm khát linh hồn của con người mà đến cả thân xác cũng không bỏ qua! Vì để mình cởϊ qυầи áo, y lại dùng đến thủ đoạn này.

Cậu len lén đánh giá Asmodeus. Đẹp thì đúng là có đẹp, nhưng mà… Có đẹp đến mức nào mình cũng không muốn bị bẻ cong đâu. Mấy ngày trước, cậu còn tưởng vì để trả thù ba và mẹ kế, mình có thể đánh đổi mọi thứ, nào ngờ hôm nay khi phải đối mặt với lựa chọn, cậu phát hiện mình vẫn không thể đi bước cuối cùng.

Nội tâm của cậu phát huy hơi bị quá mức, Asmodeus đứng cạnh một lúc lâu thì không đợi nữa và bước vào quán trước.

Đổng Hoằng Vũ co giò đuổi theo muốn nhắc nhở y mình chọn là quán ăn nghiêm túc, y tuyệt đối đừng làm gì kỳ quái, nhưng môi vừa mấp máy, cậu lại không nói quá rõ, sợ một khi huỵch toẹt, đối phương càng không biết kiêng nể là gì. Vì vậy cậu chỉ âm thầm hủy bỏ phòng riêng đặt trước và bắt mình phải ngồi vào sảnh chung ngay vị trí mọi người đều nhìn thấy.

Asmodeus vốn không thích những chỗ phải lộ mặt, nhưng khách theo ý chủ nên cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên cứ chốc chốc lại đứng dậy rời đi, chốc chốc lại đứng dậy rời đi như rất bận rộn.

Đến cuối cùng, món lạnh đã chọn, món nóng đã chọn, điểm tâm đã chọn, thêm món đã gọi, phòng vệ sinh đã đi, Đổng Hoằng Vũ thật sự không tìm được thêm lý do nào khác, chỉ đành phải ngồi xuống góc chéo tầm nhìn của Asmodeus, lấy lý do đẹp đẽ là máy lạnh ở đây rất thoải mái.

“Nóng quá, ha ha ha, đầu đầy mồ hôi.” Thiếu niên liều mạng rút khăn giấy ra thấm mồ hôi, biểu diễn đến vừa thật vừa có hồn.

Ngón tay của Asmodeus lại nhúc nhích, đang định “làm nóng” không khí lên như lúc ở trên xe nhưng cuối cùng vẫn cố dằn xuống ý định đang rục rịch, để Đổng Hoằng Vũ an toàn chờ được đến khi Tony xuất hiện.

Trong tưởng tượng của Đổng Hoằng Vũ, Tony là bảo bạn của ma vương nhưng thực chất sẽ theo hình tượng được xây dựng trong phim, là một lão già giàu nứt khố đổ vách, cách ăn mặc và tư tưởng đều bảo thủ nhưng vô cùng trung thành với ma vương. Nhưng sau khi biết Asmodeus là ma vương dâʍ ɖu͙©, suy nghĩ của cậu liền thay đổi một trăm tám mươi độ, tự động vẽ ra một chàng trai hoặc cô gái xinh đẹp động lòng nghiêng nước nghiêng thành.

Vậy nên khi gặp người thật – Chính xác thì cũng không phải “thật” lắm – Cậu bị chấn động nặng nề.

Quá mức phổ thông!

Quá mức tầm thường!

Có khác gì mình đâu cơ chứ?!

Cảm giác nguy cơ trong lòng Đổng Hoằng Vũ tăng vọt.

Lẽ nào… “Nhan sắc bình bình” là tiêu chuẩn thẩm mỹ của vị ma vương này?

…Vậy cứ tìm Cổ Tử đi có được không?

Lúc cậu đánh giá Tony, Tony cũng đang đánh giá cậu. Nhưng ánh mắt của gã rất tế nhị, hệt như lần đầu gặp mặt thì tò mò vậy thôi, còn bên trong ẩn giấu những cảm xúc gì e rằng chỉ có bản thân gã biết.

Asmodeus không giỏi xã giao, Đổng Hoằng Vũ lòng đầy tâm sự không tiện giải bày, bầu không khí của bữa cơm này hoàn toàn trông cậy vào Tony. May mà nhân vật Tony này vốn có tài ăn nói, gió chiều nào theo chiều nấy nên gã dùng cách tự bôi đen bản thân để giới thiệu, tình hình lập tức được phá băng, Đổng Hoằng Vũ bị thu hút ném hết phiền não ra tận đâu đâu, nhanh chóng vui vẻ trò chuyện với gã.

Các món ăn được dọn lên dần dần, món nào món nấy trông rất tinh xảo.

Đổng Hoằng Vũ ăn từ nhỏ đến lớn nên chẳng thấy gì lạ, còn Asmodeus lại cảm nhận được cảnh giới “ăn rồi không muốn đi” Thạch Phi Hiệp từng nói, ăn đến vô cùng vui vẻ. Tony món nào cũng thưởng thức rất cẩn thận, thay vì bảo là đang ăn, trông gã càng giống đang nghiên cứu hơn. Sau cú ngã với món salad, gã bắt đầu bước lên con đường nghiên cứu ẩm thực không có lối về.

Đổng Hoằng Vũ không biết được nguyên nhân sâu xa nên nhìn gã bằng ánh mắt tràn ngập tình thương: Người này thật thoáng, chẳng lường được tí gì về định mệnh sau này của mình.

Tony vốn rất nhạy bén: “???”

Đổng Hoằng Vũ mỉm cười với gã, “Ăn đi, ăn nhiều vào.” Chẳng biết khi nào anh sẽ bị ma vương “ăn” đâu.

Nhưng không ngờ cơm nước xong xuôi, ma vương ăn uống no say vẫn không hề lộ ra chút “hứng thú” gì với các món ăn hình người bọn họ, ngược lại vô cùng nhiệt tình thảo luận vấn đề làm thế nào để khiến “Đổng Lành Lạnh” lạnh hẳn. Y vừa nhắc đến sòng bạc, Đổng Hoằng Vũ đã nói: “Em biết. Mẹ trước đây thường xuyên cãi nhau với ông ta đều vì chuyện bài bạc. Có một lần ông ta thua đến mức lấy cả trang sức của mẹ đi bài bạc.”

Ôi… Càng nghĩ càng thấy hối hận! Loại cặn bã như Đổng Lập Quốc sớm muộn cũng phải gặp quả báo thôi, cần gì mình phải hy sinh trinh tiết chứ!

Tony cảm nhận được tâm trạng quái lạ của cậu bèn hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”

Đổng Hoằng Vũ cắn ngón tay và thử thăm dò: “Ừm, nếu giờ em đổi ý, mọi chuyện có thể như chưa từng xảy ra không?”

Asmodeus hỏi: “Mọi chuyện chưa từng xảy ra là sao?”

“Tức là, anh quay về địa ngục, còn em về trường…” Đối diện với ánh mắt lấp lánh của đối phương, giọng cậu càng lúc càng nhỏ, “Tháng sau em vào năm đầu cấp ba rồi, học hành rất căng thẳng, không thể phân tâm vì những chuyện khác!”

Asmodeus không quan việc Đổng Lập Quốc có phá sản hay không, việc y quan tâm là Đổng Hoằng Vũ có phải đã nảy ra suy nghĩ muốn tiêu diệt thế giới hay không, “Em bỏ qua cho ông ấy là vì kế hoạch càng to tác hơn sau này ư?”

Đổng Hoằng Vũ làm gì có kế hoạch to tác gì? Nhưng đã nói đến đây, cậu cũng không tiện hời hợt quá, “Nếu họ lại quá đáng, em chắc chắn sẽ có kế hoạch lớn hơn.”

Asmodeus vỡ lẽ gật đầu.

Xem ra là Đổng Lập Quốc tiếp tục làm gì quá đáng khiến Đổng Hoằng Vũ không thể nhịn được nữa, đã nảy sinh suy nghĩ hủy diệt thế giới.

Vậy nên y đáp: “Đã có kế hoạch rồi, đừng lãng phí.”

Đổng Hoằng Vũ kinh hãi siết khăn ăn. Rốt cuộc là không thể lãng phí kế hoạch hay là không thể lãng phí trai đẹp nhan sắc tầm tầm như mình?

Tony từ đầu đến cuối chỉ ngồi im lắng nghe, đến lúc này cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Kế hoạch gì?”

Phương pháp của Asmodeus vừa đơn giản vừa thô bạo: “Làm cho ông ta thua đến không còn gì để mất.”

Tony đang định nói chuyện thì Đổng Hoằng Vũ đã cắt ngang: “Phải đợi đến khi em nhận được nhà cửa và tiền mặt.” Nghĩ đến viễn cảnh ba và mẹ kế thua sạch tất cả, nghèo khổ lao đao, cậu bỗng trỗi lên một cảm giác sảng khoái âm thầm, vì vậy bèn nói: “Chẳng biết lúc mẹ kế cùng người khác đặt bẫy em có phải cũng vui sướиɠ như mình bây giờ không.”

Thế là kế hoạch Đổng Lành Lạnh được quyết định một cách rất không có kế hoạch.

Trả tiền xong xuôi, Đổng Hoằng Vũ việc cớ chuồn thẳng.

Tony rất hài lòng với sự biết điều của cậu.

Trên đường dẫn Asmodeus đến bãi đậu xe, gã nói: “Lúc ngài không ở nhà, có một thiên sứ tự nhận là bạn ngài đến tìm tôi.” Gã lén liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thấy đối phương không phản ứng gì mới chầm chậm nói tiếp: “Ngài ấy muốn cùng ngài hoàn thành nhiệm vụ.”

Asmodeus ngừng bước, vui vẻ hỏi: “Vậy tiếp theo cứ giao hết cho người đó nha?”

Tony: “…”

Tony: “Hơ, hình như không phải là… giúp như vậy.”



Niềm vui của Asmodeus đến nhanh đi cũng nhanh, y tiếp tục im lặng.

Tony lại hỏi thêm vấn đề khác: “Ngài có muốn biết là vị bạn bè nào không?”

Asmodeus dứt khoát lắc đầu. Bạn bè chẳng được tích sự gì như vậy, có biết hay không cũng thế.

Tony: “…”

Tony: “Trông vị ấy có vẻ rất quan tâm ngài.”

Asmodeus đáp: “Nhưng y không thể giải quyết vấn đề.”

Tony nói: “Hai người có thể hợp tác.”

Asmodeus lấy làm lạ hỏi: “Chuyện đơn giản như vậy tại sao phải hợp tác?”

Tony: “…”

Hai người im lặng suốt dọc đường đi. Đến bãi đậu xe, Tony giúp Asmodeus mở cửa xe nhưng đầu óc không ngừng vận động.

Gã ngồi vào ghế lái, ánh mắt liếc qua các loại đồng hồ lại không kìm được liếc sang Asmodeus. Mắt gã đột nhiên sáng rỡ, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của đối phương, gã vươn tay ra dịu dàng kéo dây an toàn qua người y và gài lại.

Asmodeus chỉ ngoan ngoãn ngồi im nghịch vật treo lủng lẳng trên kính chiếu hậu, không hề để ý đến động tác của Tony.

Trong đầu Tony nảy ra một ý tưởng mới: “Tôi suy nghĩ kỹ lại, thiên sứ kia rất có thể có vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Asmodeus hỏi chỉ để phối hợp với gã, thật ra y chẳng hứng thú gì với câu trả lời.

Nhưng thế này là đủ rồi.

Tony hào hứng nói: “Vị ấy luôn hỏi thăm tin tức của ngài, từ việc ăn uống đến việc ngài ra ngoài tiếp khách, việc to việc nhỏ gì cũng chẳng bỏ qua. Theo tôi thấy, vị ấy có khi nào không phải là bạn mà là kẻ thù của ngài không?”

Asmodeus: “…”

“Nếu như vậy, vị ấy rất có khả năng sẽ xuống tay với người bên cạnh ngài.”

Ánh mắt của Asmodeus cuối cùng cũng chuyển khỏi vật trang trí…

Tony nhận được khích lệ bèn tiếp tục không ngừng cố gắng: “Vị ấy từng gặp tôi, rất có khả năng tôi sẽ bị…”

Asmodeus thấy gã từ đầu đến chân vẫn còn nguyên vẹn, “Cậu rất an toàn mà.”

Tuy không biết Tony đang nói thật hay giả nhưng để đề phòng chuyện chẳng lành, y hẳn nên theo sát Đổng Hoằng Vũ để bảo vệ cậu.

Nghe thấy quyết định này của y, Tony: “…”

Không! Đây không phải là kết cục trong kịch bản của mình!