5 năm trước (3)
Xong xuôi mọi chuyện, tôi báo cho thằng Khương biết để nó mừng, lúc đó cảm thấy mình thật có ích chứ không còn là thằng con vô dụng trong mắt ba mẹ nữa.Ngày Trúc dọn vô phòng chị Dương cũng là ngày tôi thấy tâm trạng mình tốt nhất kể từ khi chia tay em Thuý. Cứ như từ nay cuộc đời tôi sẽ sang trang mới, còn cùng với ai bước tiếp hay không thì không nghĩ tới. Thật, lúc đó tôi còn dặn Trúc nếu có ai hỏi cứ nói em họ tôi vì dù không có máu mặt nhưng nếu mọi người biết là em gái tôi chắc cũng sẽ nể vài phần và có tí quan tâm em hơn.
– Em có cần gì không Trúc?
– Dạ vầy là được lắm rồi anh – Em nó ngắm nhìn xung quanh căn phòng. Vì tôi nói phòng chị Dương cũng hệt như phòng tôi nên hôm ấy Trúc mới dọn qua luôn.
– Vậy tí anh chở em đi mua một số thứ nhá.
– Anh không đi học hả? Thôi để từ từ em mua cũng được.
– Không, chiều nay anh nghỉ. Em nghỉ tí đi, chiều anh qua. À mà.. chết rồi, chưa mua chiếu.
Tôi với Trúc cùng nhìn nhau, chắc em ấy cũng mới nhận ra chuyện đó. Vậy là khỏi đợi tới chiều, 2 đứa tôi đang nắng 12h trưa lượn lờ khắp chợ mua những vật dụng cần thiết nhất. Tôi thì bảo cần gì cứ mua hết đi, em thì nói từ từ mua. Thôi sao cũng được.
Mấy ngày sau thằng Khương qua bảo Trúc đi làm thêm, nó kiếm được một quán ăn đang cần tuyển nhân viên nữ, chỉ là ban ngày và phân theo ca. Tôi nhớ không nhầm thì em chọn ca 2,4,6 làm từ sáng 9h tới chiều 3h. Cũng tốt, một tháng 350k bao luôn ăn trưa.
Ngay hôm sau đó tôi lên trang diễn đàn của trường thì gặp bài đăng tuyển gia sư tại nhà lương tháng 400k dạy 5 tối từ thứ 2 tới thứ 6 cho một thằng bé lớp 6. Hào hứng ôm laptop qua cho em xem. Em vui lắm, ánh mắt hạnh phúc mỉm cười nhìn tôi rồi chúng tôi chợt im, mỗi người quay qua một hướng.
Ngay tuần sau em bắt đầu đi làm ở chỗ gần trường tôi, vì chỗ phòng trọ của tôi đi ra đường khá xa nên tôi hay chở em đi làm, hôm nào tôi có tiết thì chở em tới chỗ làm luôn, còn không thì chở em ra trạm xe bus rồi cùng đợi xe bus với em. Lúc nào em cũng kêu tôi cứ về đi, tôi thì ngồi lì trên yên xe chờ xe bus bất chấp lời em. Còn lúc về thì tất nhiên tôi cũng làm xe ôm luôn, nhưng có hôm học hay ngủ quên thì đành để em thả bộ về vậy.
Lúc đó trong tôi cảm giác thật rất không rõ ràng, một mặt tôi chỉ muốn xem em là em, coi em như người trong nhà, giúp hết khả năng. Nhưng trong lòng tim lại đập rộn ràng khi bên em. Tất nhiên chẳng muốn em hiểu nhầm tôi tốt với em là do có tình cảm nên tôi đành im lặng, im lặng cho tới khi tôi còn chịu được.
Dĩ nhiên có rất nhiều thằng có tình cảm với em và không lâm vào tình cảnh của tôi.
Hôm đó tôi đi học về là gần 12h thấy thằng Trí đứng xớ rớ trước cửa nhà em.
– Gì vậy? Em tao đi làm rồi.
– Ủa sao không đi học vậy anh? – Nó bay qua “chụp” tôi liền.
– Mày không cần quan tâm.
– Mà anh, Trúc nhỏ hơn anh 3 tuổi hả?
– Ờ, có gì không? – Tôi quay vào tra chìa khoá vào ổ.
– Anh làm mai cho em đi, em cảm tạ anh suốt đời.
– Thôi, chuyện tình cảm tao không rớ vô. Mày tự xử đi.
– Vậy anh cho em số điện thoại Trúc đi.
– Chi, tự mà xin. À… nghe đâu nó có bồ rồi – Tôi phán như thần với cái mặt tỉnh chưa từng thấy. Mặc dù câu hỏi Trúc đã có bồ chưa tôi cũng chưa có đáp án luôn.
– Đi mà anh, tụi mấy đứa trong này cũng lăm le lắm. Em làm không lại tụi nó đâu.
– Kệ cha mày chứ.
Tôi quăng vào mặt nó 4 từ xong đóng cửa cái rầm. Đậu xanh, cua con người ta mà nghĩ tới việc nhờ vả người khác là sao? Tự dưng làm tôi nhớ lại chuyện của Thuý, bà nó. Tức điên.