Chương 21
Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 20
Tầm 11h trưa qua type cho các bác thì có điện thoại của lão Long.– Chừng nào chú lên?
– Chắc chiều hay tối gì đó. Anh đang ở đâu mà hỏi vậy?
– À, hê, anh đang ở nhà thôi, nên tính đi ké xe chú.
– Là sao? Xe anh đâu?
– Vô viện bảo tàng rồi. – Ổng nói cái giọng khịt mũi nên chẳng biết là có thật hay không.
– Ừm, cũng được, vậy chừng nào chuẩn bị đi em nói anh.
– Ừ, cho anh ké xe cả tuần sau đê.
– Vãi anh.
– Chú đúng chuẩn giờ giấc mà.
– Ok được rồi.
Lúc gọi thì ông anh họ của tôi đang ở bên nhà Dì 4 tôi – mẹ ổng. Mỗi tuần đều về thăm con cả. Cũng do bà chị Vân đi học bên Úc 2 năm nên cả nhà phân tán tứ tung. Bé Bi con lão mới được 2 tuổi nên dì 4 tôi không an tâm bắt về nuôi. Mẹ tôi thì lên án gay gắt tại sao không để bé lớn tí rồi đi mà đi ngay lúc nó cần mẹ nhất. Nhưng dù sao cũng lỡ rồi, nên cố chịu thêm 1 năm vậy. Năm rồi chị Vân có về thăm 2 cha con Lão 2 lần xong lại đi. Tôi nhìn cảnh đó mà tự hứa sau này có vợ sẽ không bao giờ cho vợ đi cái kiểu đó. Never!
– Anh à? Chuẩn bị đi, em qua rước.
– Ơ.. oáp.. Ừ, chú qua đi.
– Voãi, 5h rồi còn ngủ à?
– Thì mới chợp mắt, qua đê.
Lái xe sang tới bên đó thì ổng cũng ra, vừa xách cái laptop vừa nựng bé Bi. Bản thân tôi không khoái con nít, nhưng nhìn bé phải sống mà không có mẹ lẫn ba bên cạnh thấy tội lắm. Có thể nói cả 2 bên họ nội ngoại thì người đầu tiên tôi ôm hôn chỉ có bé Bi mà thôi.
Hôn má rồi thủ thỉ vài câu vào tai bé, lão Long mới bịn rịn mà đưa cho bà nội bế, tôi cũng cúi đầu chào dì 4 rồi ra xe, sau là lão anh. Chậc, tự dưng thấy tội ổng ghê gớm.
– Này nhóc!
– Em nghe anh! – Đường vô nhà dì 4 khó quanh xe cực kì nên tôi mắt cứ đảo qua đảo lại.
– Sau này có vợ thì đừng cho nó xa mình.
– Tất nhiên, anh nghĩ em sẽ làm vậy à?
– Tại đó là ước muốn của chị mày lâu rồi, anh không muốn dập tắt.
– Thì một năm nữa chị Vân về rồi mà.
– Ừ!
Cũng đã 6h, hầu hết các đường đều lên đèn, tôi thoáng nhìn qua bên cạnh, hôm nay có vẻ lão Long nhà tôi hơi bị ít nói.
– Anh nói nè.
– Em nghe.
– Chú mày rất muốn biết anh với Trúc đã nói gì với nhau đúng không?
– Ừm.
– Giờ muốn biết không?
– Anh nói đi.
– Chú còn nhớ cái hôm chú đi qua Mỹ không?
– Nhớ chứ.
– Lúc đó thì tiễn chú xong ba mẹ chú đi về luôn, nhưng anh còn nán lại cái quầy mua bao thuốc, thì gặp Trúc.
– ………………
– Trúc hỏi anh là chú đã lên máy bay rồi hả?
– Sao Trúc biết anh?
– Ừ, lúc đó anh cũng bất ngờ, anh không hỏi. Sau này gặp lại anh hỏi thì Trúc mới nói là anh có qua nhà trọ chú 2 lần, nên Trúc nhớ.
– À, ra vậy. Mà anh kể từ đầu tới cuối đi!
– Thì đó, hôm ở sân bay thì Trúc chỉ hỏi vậy thôi xong ngồi xuống ghế im lặng. Anh đoán là bồ bịch gì của chú, do chú phũ người ta rồi đi nên anh cũng ngồi xuống an ủi. Cũng không nhớ rõ lắm, con bé đó nó không khóc, nhưng nhìn mặt nó… nó tội lắm.
– ………………
– Thật ra anh cũng quên luôn cái chuyện đó rồi, chỉ là khi gặp Trúc cái hôm phỏng vấn thì sau đó anh có nhớ lại mang mán.
– Ừ.
– Rồi anh liên lạc với em nó, xác minh thôi, ai dè đúng thật. Ha ha, anh còn đoán luôn là chú biết em nó rồi nên mới phũ với nó hôm đó.
– Em với Trúc đều nhận ra nhau, em còn nhận ra ngay khi coi hồ sơ của em ấy.
– Ừ. Hiếm có cái duyên này lắm, chú nghĩ giữa biển người này mà chú với em nó có thể gặp lại nhau sau 4 năm à?
– Chính xác là 5 năm.
– Ừ, mà anh cũng hỏi em ấy rồi, lúc đầu không phải do em ấy muốn đi phỏng vấn đâu, tại muốn học lên đại học luôn. Nhưng do con bạn muốn đi nên em nó cũng nộp hồ sơ cho vui.
– Ừ.
– Cái duyên 2 đứa mày còn dài lắm đó, anh thấy cả 2 đứa đều nợ nhau.
– ………………..
– Rồi hôm sau anh lại liên lạc rồi hẹn ra cafe, hỏi là có muốn quay lại công ty làm không? Tại anh thấy chú bậy với con người ta quá nên có ý muốn cho Trúc vô phòng kinh doanh luôn.
– Hờ, được! Ý hay đó.
– Ừ, ha ha, chú chuẩn bị quăng anh xuống xe hả?
– Không, đời nào.
– Mà Trúc từ chối nói em nó không có chuyên môn. Thế là đang ngồi suy nghĩ thì tự nhiên có ý tưởng cho Trúc là trợ lý của chú.
– Ai có ý đó?
– Anh.
– Sao hôm trước anh nói Trúc muốn vậy?
– Thì anh nghĩ vậy thôi, nói với Trúc thì thấy im re, với lại chú hắc ám lắm, ha ha.
– Vãi cả hắc ám.
– Không đúng hả? Đm dòm cái ánh mắt chú nhìn em nó là anh ớn rồi.
– Rồi sao? Trúc vẫn muốn đâm đầu vô?
– Ừ, Trúc nói là nó nợ chú nhiều, nên giờ sẽ trả.
– Hờ!
– Anh biết cái kiểu người của chú, thật ra chú còn quan tâm em nó lắm, nhưng chú vẫn ám ảnh cái quá khứ. Đúng không?
– ………………..
– Anh cũng từng nói rồi đó, cho Trúc một cơ hội. Đó cũng là cho chú một cơ hội. Anh thích con bé lắm, nó hợp với chú.
– Hợp về phương diện nào?
– Chú giống ba chú, mặc dù chú giống cả dì 9 (mẹ tôi) nhưng cái tính nhu nhược của chú còn lớn lắm.
– Ha ha!
– Đm đừng có cãi.
– Em có cãi đâu, đúng mà. Nên em mới không phũ được Trúc tuyệt đối đó.
– Cũng có thể là vậy, rồi cũng do chú còn tình cảm mà.
– Thôi chuyện này em sẽ suy nghĩ sau.
– Ừ, anh vẫn mong chú đừng có đi theo con đường của anh. Yêu một người, rồi lại cưới người khác, trong lòng sẽ không yên cả đời. Cũng 8 năm rồi!