Thẩm Tinh Vũ bật cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô bé: “Đừng nói bậy. Em vừa mới ký hợp đồng với công ty, còn chưa kiếm được đồng nào mà đã phải đền hàng trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng, không đáng đâu.”
“Huống hồ, Hằng Tinh Giải Trí là công ty lớn có tiếng trong ngành. Nếu em làm mất lòng họ, con đường sau này trong giới sẽ rất khó đi.”
Thấy Thời Thu Bạch mím môi, mắt đỏ hoe như sắp khóc nữa, Thẩm Tinh Vũ khẽ cười, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng lo chuyện của tôi nữa. Họ không làm gì được tôi đâu.”
“Chị…”
Thời Thu Bạch định nói gì đó, nhưng Thẩm Tinh Vũ giơ tay ngăn lại.
Rõ ràng, cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này. Cô cầm vài tập tài liệu trên bàn đưa cho Thời Thu Bạch: “Đây là vài kịch bản tôi kiếm được. Em xem thử đi, thích cái nào thì tôi sẽ đưa em đi thử vai.”
Thời Thu Bạch ôm tài liệu, mím môi, nước mắt lại chực trào.
Thẩm Tinh Vũ không chịu nổi cảnh đó, vội tìm lý do họp để chạy ra khỏi văn phòng.
Cô đi loanh quanh trong tòa nhà, tiện đường ghé qua quán cà phê dưới lầu mua hai cốc cà phê mang lên. Khi quay lại, Thời Thu Bạch đã quyết định xong.
“Chị, em chọn cái này!”
Thời Thu Bạch cầm kịch bản đưa cho Thẩm Tinh Vũ.
Không nằm ngoài dự đoán, cô bé chọn bộ phim tiên hiệp duy nhất trong số đó – “Kính Hoa Duyên.”
Thẩm Tinh Vũ nhớ trong nguyên tác từng đề cập, Thời Thu Bạch bắt đầu nổi tiếng chính từ bộ phim này.
“Kính Hoa Duyên” kể về một chiếc gương tu luyện thành tiên, sau đó yêu một bông hoa cũng thành tiên. Sau này phát hiện chiếc gương thực chất là công cụ phong ấn một ma thần. Khi gương vỡ, ma thần mất kiểm soát, biến thành một kẻ sát nhân không cảm xúc, khiến tam giới lầm than. Để cứu lấy ma thần và tam giới, hoa tiên quay về 5.000 năm trước, gặp ma thần khi còn nhỏ và phong ấn hắn. Vì yêu hóa hận, ma thần trở thành kẻ gϊếŧ người điên cuồng, kéo theo sự diệt vong của cả tam giới.
Trong phim, Thời Thu Bạch sẽ đảm nhận vai nữ phụ thứ ba – Tô Ngữ Thanh, chị cùng cha khác mẹ của nữ chính 5.000 năm trước; công chúa Phượng Tộc - Phượng Yến, kẻ phản diện trong gương hoa thủy nguyệt. Và cuối cùng là Tử Trúc, hộ pháp của ma thần, người hy sinh chính mình để cứu nam phụ.
Dù đất diễn không nhiều, nhưng một người đảm nhận ba vai diễn với tính cách hoàn toàn khác biệt, nếu diễn tốt sẽ rất nổi bật.
Tuy nhiên, trong nguyên tác, bộ phim này gặp nhiều vấn đề. Nam nữ chính là những ngôi sao lớn, quyền lực hơn cả đạo diễn, khiến kịch bản bị sửa đổi liên tục. Nhân vật chính mất đi chiều sâu, mạch cảm xúc và tình tiết bị phá hỏng. Diễn xuất “gào thét” của cả hai càng khiến khán giả chê cười, đặc biệt là câu thoại cuối phim: “Tam giới cùng chôn theo ta!”
Không có chỗ để phát huy, đạo diễn đành tập trung vào dàn nhân vật phụ. Thời Thu Bạch, nhờ tính cách nghe lời và diễn xuất tốt, đã biến vai diễn thành điểm sáng hiếm hoi của bộ phim.
Nếu không vì những biến cố sau này, Thời Thu Bạch đã có thể đứng vững trong giới giải trí.
Thẩm Tinh Vũ đóng kịch bản lại, nghiêm túc nhìn cô bé: “Chuẩn bị cho tốt. Tôi tin em nhất định làm được!”
Kiếp này, cô sẽ không chết một cách vội vàng. Thời Thu Bạch cũng sẽ không trở thành công cụ đẩy tiến độ tình cảm cho cặp đôi nam nữ chính.
Cô sẽ đưa Thời Thu Bạch đi trên con đường mà cô bé đáng được nhận.
Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng trong hai ngày, Thẩm Tinh Vũ tự mình lái xe đưa Thời Thu Bạch đến buổi thử vai.
“Kính Hoa Duyên” là một trong những dự án trọng điểm năm nay của studio Cáp Trường, lại có đạo diễn nổi tiếng đảm nhận, khiến hàng dài ứng viên chờ đến lượt thử vai.
Thời Thu Bạch căng thẳng đi qua đi lại bên ngoài.
Thẩm Tinh Vũ mỉm cười trấn an: “Đừng lo lắng, tôi tin em nhất định sẽ làm tốt!”
Thời Thu Bạch nhìn cô, gật đầu thật mạnh.
Không lâu sau, nhân viên gọi tên Thời Thu Bạch.
Thời Thu Bạch vừa bước vào phòng thử vai, Thẩm Tinh Vũ ngồi bên ngoài chờ đợi, tiện thể xem qua những kịch bản khác phù hợp với cô bé.
Điều Thời Thu Bạch cần lúc này là sự xuất hiện trên truyền thông. Chỉ cần có thể xuất hiện trước công chúng, thể loại kịch bản không quan trọng.
Huống hồ, vai diễn trong bộ phim lần này không nhiều, cùng lắm hai tháng là hoàn thành. Cô muốn chuẩn bị để Thời Thu Bạch có thể tham gia ngay vào một dự án khác mà không bị gián đoạn.
Đang chăm chú chọn kịch bản, một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên gần đó: “Ảnh hậu Túc, tôi vẫn hy vọng cô có thể cân nhắc kịch bản này. Chỉ cần cô đồng ý tham gia, điều kiện gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng!”
“Giám đốc Tô, lời đề nghị của ông tôi sẽ về bàn lại với đội của mình. Cụ thể như thế nào còn phải xem lịch trình sắp tới của tôi.”
Giọng nói ngọt ngào của Tần Diệu vang lên, mang theo một nụ cười đầy toan tính.