Dứt lời, cô vào phòng và đóng cửa lại, âm thanh khóa cửa vang lên rõ ràng.
Tiếng khóa cửa khiến trái tim Túc Hoan trĩu nặng.
Quả nhiên, gặp lại thanh mai rồi thì lòng dạ cũng thay đổi.
Trước đây, Thẩm Tinh Vũ đi ngủ chưa bao giờ khóa cửa phòng. Hoặc có thể nói, trước đây, cô ấy chưa từng từ chối sự tiếp cận của cô.
Nhưng hôm nay thì sao?
Cả buổi tối, Thẩm Tinh Vũ luôn ở bên cạnh Thời Thu Bạch, không rời nửa bước. Đến khi rời đi, cô ấy cũng chỉ kéo tay Thời Thu Bạch, hoàn toàn không để tâm đến việc Túc Hoan bị đám đông vây quanh.
Túc Hoan cầm ly rượu trên bàn, tựa người vào ghế, khẽ lắc ly rượu trong tay.
Ngón tay cô nghiêng nhẹ, rượu đỏ chảy dọc theo cánh tay, rồi ly rượu trượt khỏi tay, rơi xuống đất tạo nên âm thanh vỡ vụn giòn tan.
Ly rượu tan thành từng mảnh nhỏ chỉ trong chớp mắt.
Nghe tiếng động, Thẩm Tinh Vũ vội bước ra khỏi phòng, thấy Túc Hoan đang ngồi xổm, nhặt những mảnh vỡ. Nhưng một mảnh thủy tinh đã cứa vào tay cô, máu từ ngón tay nhỏ xuống, từng giọt đỏ thẫm loang ra sàn.
Túc Hoan ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe, hàng lông mày nhíu lại, khẽ nói: “Đau.”
Tim Thẩm Tinh Vũ đột ngột lỡ một nhịp. Sau đó, cô cảm nhận được từng nhịp đập dồn dập, những cảm xúc khó gọi tên âm thầm lan tràn trong lòng.
Cô ấy cần cô.
Trong lòng Thẩm Tinh Vũ bất chợt hiện lên một suy nghĩ, nhưng chỉ giây tiếp theo, cô khẽ cụp mắt, thầm mắng chính mình.
Túc Hoan chỉ cần tỏ ra yếu đuối một chút, cô liền không nhịn được mà quan tâm. Đúng là đồ không có tiền đồ.
Có lẽ vì những gì đã trải qua trong cuộc sống, Túc Hoan không phải người dễ dàng bộc lộ cảm xúc.
Mười năm ở bên nhau, số lần Túc Hoan tỏ ra yếu mềm chỉ đếm trên đầu ngón tay, và mỗi lần như vậy đều vì cô ấy có mục đích.
Trước đây, Thẩm Tinh Vũ không bận tâm đến mục đích của cô ấy. Chỉ cần Túc Hoan vui, bị lợi dụng thì có sao?
Nhưng điều kiện tiên quyết là không được để cô ấy bị tổn thương.
Ánh mắt Thẩm Tinh Vũ dừng lại nơi đầu ngón tay rỉ máu của Túc Hoan. Sự vui vẻ ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi nỗi đau âm ỉ trong lòng.
“Đừng động vào nữa, để tôi dọn cho.”
Thẩm Tinh Vũ quay người đi lấy hộp thuốc, tiện thể mang theo cây chổi và hốt rác. Cô đặt hộp thuốc xuống trước mặt Túc Hoan, sau đó im lặng quét dọn đống mảnh vỡ trên sàn. Suốt cả quá trình, cô không nói thêm lời nào.
Túc Hoan đưa bàn tay đầy máu của mình lên, ngơ ngác nhìn cô.
Cô ấy không nên đau lòng mà cầm lấy tay mình, nhẹ nhàng băng bó vết thương hay sao?
Trước đây, Thẩm Tinh Vũ đều như vậy. Nhưng bây giờ…
Đôi mắt Túc Hoan thoáng cụp xuống, bờ vai cô rũ xuống, cả người toát ra vẻ uể oải, thất vọng. Cô thở dài nhẹ một tiếng, liếc mắt sang Thẩm Tinh Vũ, nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng.
Ánh mắt Túc Hoan tối lại. Cô mở hộp thuốc bằng một tay, cố gắng tự mình sát trùng và băng bó vết thương.
Nhưng vị trí vết thương thật sự rất khó xử lý.
Cô giơ tay lên một lúc lâu, máu chảy đầy tay, cuối cùng thấp giọng nói: “Tôi không tự băng được, giúp tôi đi.”
Thẩm Tinh Vũ có chút khó chịu, quay đầu lại nhìn, thấy máu từ tay cô ấy vẫn không ngừng nhỏ xuống.
Túc Hoan biết rõ điểm yếu của cô nằm ở đâu. Như thường lệ, cô ấy khẽ cắn môi, gương mặt hiện lên vẻ đau đớn, yếu ớt khiến người khác không thể bỏ mặc.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Tinh Vũ đã ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Cô không nói gì, chỉ nắm lấy tay Túc Hoan và thẳng tay đổ cồn sát trùng lên vết thương.
Cồn chạm vào vết thương làm Túc Hoan nhíu mày, hít sâu một hơi, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt đang cúi đầu của Thẩm Tinh Vũ.
Sau khi dán băng cá nhân xong, Túc Hoan bất ngờ nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.
Chạm vào rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Tinh Vũ hoàn toàn không ngờ cô ấy lại làm vậy, ngẩn người tại chỗ.
Đôi mắt Túc Hoan nhìn thẳng vào cô, ánh mắt dần hạ xuống, dừng lại nơi đôi môi cô.
Một lần nữa, cô ấy cúi xuống, cẩn thận hôn lên môi Thẩm Tinh Vũ, như đang thăm dò phản ứng.
Khi chắc chắn rằng cô không từ chối, Túc Hoan mới nghiêng người sát lại, nụ hôn dần trở nên sâu hơn, chiếm lĩnh từng chút từng chút, tay cô dù bị thương vẫn vòng qua eo Thẩm Tinh Vũ.
Thẩm Tinh Vũ hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của Túc Hoan. Thời điểm này, họ không nên làm những chuyện như thế.
Nhưng hương thơm thuộc về riêng Túc Hoan cứ quấn lấy cô, làm tâm trí cô rối bời. Đôi tay đặt nơi eo cô ấy trở nên nóng bỏng, đến mức khiến cô gần như nghẹt thở.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, bàn tay Túc Hoan bắt đầu không yên phận, khẽ lướt trên cơ thể cô.
Ngay khi tay cô ấy di chuyển lên cao hơn, Thẩm Tinh Vũ đột ngột nắm lấy tay Túc Hoan, hơi ngả người ra sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Túc Hoan, tôi không muốn.”
Câu nói của cô khiến mọi động tác của Túc Hoan dừng lại.