Sau Khi Tôi Bị Hệ Thống Xóa Xổ, Cô Ấy Phát Điên

Chương 10

“Hoan Hoan!” Mấy fan hâm mộ lập tức hoảng hốt, giọng đầy lo lắng.

Cô gái vừa ném trứng thì trợn tròn mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ hối hận.

Tần Diệu sắc mặt nghiêm trọng, vội lấy khăn giấy lau sạch những vết bẩn trên người Túc Hoan.

Nhưng Túc Hoan nghiêng người né tránh, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, biểu cảm càng thêm lạnh nhạt và cứng rắn.

Điều khiến cô bất ngờ là Thẩm Tinh Vũ không hề nhìn cô lấy một lần.

Túc Hoan quay đầu, ánh mắt đầy khó tin, dường như muốn nói điều gì đó. Nhưng đúng lúc đó, giọng nói của Thẩm Tinh Vũ vang lên từ sau lưng: “Các em nhìn đi, đây là quản lý mới của Túc Hoan, Tần Diệu.” Thẩm Tinh Vũ chỉ vào người phụ nữ cao quý, lạnh lùng đứng cạnh mình, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.

“Không biết các em đã từng nghe qua tên cô ấy chưa. Nhưng nếu nhắc đến nghệ sĩ dưới quyền của cô ấy, chắc chắn các em sẽ biết.”

Cô dừng lại, cố tình kéo dài sự tò mò của mọi người, rồi chậm rãi nói tiếp: “Đường Đường!”

Ngay khi cái tên đó được nhắc đến, cả nhóm thiếu niên xôn xao, ai nấy đều rì rầm bàn tán.

“Khoan đã, chị ấy vừa nói Đường Đường là nghệ sĩ của quản lý mới của Hoan Hoan? Vậy có nghĩa là... ‘Hoan Tụ Nhất Đường’ là thật sao?”

“Không thể nào! Hoan Hoan làm sao mà thích cô ta được!”

Cô gái dẫn đầu hét lên, ánh mắt như muốn tóe lửa, tức giận nhìn đám người phía sau. “Các người không phải nói mình là fan cứng của Hoan Hoan sao? Vậy mà còn quan tâm đến cái người kia!”

Những người phía sau cười gượng: “Thì bọn này chỉ tò mò thôi mà! Nếu Hoan Hoan với Đường Đường thật sự là một cặp, vậy chẳng phải chúng ta có chị dâu rồi sao?”

Đó đúng là một tin tức chấn động, nếu đăng lên nhóm fan, chắc chắn sẽ gây bão!

Thẩm Tinh Vũ không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt cô đột nhiên biến mất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, mang theo sự trách cứ và giận dữ khiến ai nấy đều ớn lạnh.

“Chúng tôi sẽ liên hệ với phụ huynh của các em, kể rõ lại toàn bộ sự việc. Các em có phải chịu trách nhiệm hay không không phải do các em nói, mà là do pháp luật quyết định!”

Cô gái vừa định cãi, nhưng Thẩm Tinh Vũ đã lên tiếng trước: “Pháp luật không phải chiếc ô bảo vệ cho các em. Bất kể là ai, bất kể bao nhiêu tuổi, làm sai thì đều phải trả giá! Còn nữa, để tôi nói cho các em biết, những người mà các em đưa vào công ty với ý đồ đánh cắp tài liệu đã bị bắt giữ.

Họ sẽ phải đối mặt với hậu quả tùy thuộc vào cách công ty xử lý. Nhân tiện, để tôi giới thiệu thêm một người nữa.”

Thẩm Tinh Vũ kéo Thời Thu Bạch từ góc phòng ra, gương mặt lại nở nụ cười rạng rỡ: “Đây là nghệ sĩ mới của tôi, Thời Thu Bạch. Mong các em ủng hộ!”

Cô nói xong, nắm lấy tay Thời Thu Bạch, cúi người thật sâu trước đám phóng viên đang rình rập bên ngoài sở cảnh sát.

Thẩm Tinh Vũ khẽ mím môi, khóe miệng cong lên một đường cong nhàn nhạt, vỗ nhẹ lên đầu Thời Thu Bạch: “Đêm nay sẽ là lần đầu tiên em lên hot search.”

Thời Thu Bạch ngơ ngác nhìn cô, chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.

Nhưng thấy tâm trạng của Thẩm Tinh Vũ có vẻ tốt, cô cũng vui vẻ lây: “Em không quan tâm hot search, chỉ cần được tập trung đóng phim là em đã mãn nguyện rồi.”

“Không ngờ, em lại là một kẻ cuồng công việc đấy.” Cô trêu ghẹo.

Thời Thu Bạch ngượng ngùng cười: “Trở thành diễn viên là giấc mơ từ nhỏ của em. Nếu có thể đạt được giải ảnh hậu như tiền bối Túc Hoan, em chết cũng cam lòng.”

Nghe đến cái tên ấy, Thẩm Tinh Vũ mới nhớ ra người kia vẫn đang đứng bên cạnh. Cô quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Túc Hoan.

Không biết từ lúc nào, Túc Hoan đã tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt xinh đẹp với vẻ sắc sảo đầy tính công kích. Nhưng giờ phút này, khuôn mặt ấy không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo như muốn nuốt chửng tất cả, khiến người khác phải rùng mình.

Trong đầu Thẩm Tinh Vũ hiện lên bốn chữ: Cô ấy đang giận.

Gần như là theo bản năng, cô muốn bước tới dỗ dành.

Nhưng vừa nhấc chân, cô chợt nhớ ra, bây giờ Túc Hoan là nghệ sĩ của Tần Diệu. Dù cô ấy có giận, cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Thẩm Tinh Vũ nắm chặt tay, cố gắng đè nén sự thôi thúc trong lòng, nhủ thầm với bản thân: Thẩm Tinh Vũ, tất cả những thói quen liên quan đến Túc Hoan, từ giờ trở đi, đều phải từ bỏ.

Thấy cô không có phản ứng, sắc mặt Túc Hoan càng u ám hơn. Bầu không khí quanh cô hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng khiến ai nhìn vào cũng cảm nhận rõ sự khó chịu của cô.

Cô càng như vậy, Thẩm Tinh Vũ lại càng muốn tránh xa. Cuối cùng, cô dứt khoát định rời đi.

“Cô định đi đâu?” Túc Hoan bước nhanh lên trước, chắn ngay trước mặt cô, giọng điệu bình tĩnh hỏi.

“Trễ rồi, tôi phải đưa Thu Bạch về.” Thẩm Tinh Vũ đáp.

“Chỉ là đưa cô ấy về thôi sao?”

“Không. Tối nay tôi sẽ ăn tối ở nhà Thu Bạch, nên về muộn một chút.”

Thẩm Tinh Vũ vốn định để cô tự giải quyết bữa tối, nhưng nhìn quanh một lượt, cô đành nuốt lại lời này.