“Pháo hôi…”
Thẩm Tinh Vũ lặp lại từ này, đột nhiên bật cười: [Còn tôi chẳng phải cũng là pháo hôi sao?]
Hệ thống khựng lại: [Cô không giống…]
[Không giống vì có cậu. Sự khác biệt của tôi là do cậu mang lại. Nhưng thực chất, tôi và Thời Thu Bạch chẳng có gì khác nhau.]
[Chúng tôi đều là những con người bằng xương bằng thịt, có cảm xúc và đang sống!]
Thẩm Tinh Vũ trầm giọng: [Tôi rất cảm ơn sự xuất hiện của cậu, cũng sẵn sàng chấp nhận hình phạt vì nhiệm vụ thất bại. Nhưng tôi không tin rằng cốt truyện không thể thay đổi, nếu vậy thì nhiệm vụ của cậu vô nghĩa.]
Bị những lời này làm chấn động, hệ thống ngập ngừng hồi lâu: [Vậy cô nói những điều này để làm gì?]
[Không có gì. Chỉ muốn nói với cậu rằng, cánh bướm đã vỗ cánh từ lâu. Chúng ta không thể dự đoán kết cục của ai.]
Nhắn xong tin, Thời Thu Bạch vui vẻ nhìn Thẩm Tinh Vũ: “Mẹ em bảo em hỏi chị tối nay có rảnh không, muốn mời chị qua nhà ăn cơm.”
Sợ cô hiểu nhầm, Thời Thu Bạch vội vàng giải thích: “Không phải hối lộ đâu, chỉ là một bữa cơm bình thường thôi.”
“Không sao đâu, tôi sẽ đi.” Thẩm Tinh Vũ mỉm cười nói: “Tối nay tôi rảnh, hơn nữa em hiện tại là nghệ sĩ của tôi, việc hiểu rõ cuộc sống của em là một phần công việc của tôi.”
Thời Thu Bạch cắn môi, ánh mắt như bừng sáng bởi ngọn lửa đang cháy rực: “Được ạ!”
Vì là người quen, mọi việc sau đó diễn ra rất suôn sẻ.
Thẩm Tinh Vũ đã xem qua các tác phẩm Thời Thu Bạch từng tham gia, cũng như lý lịch cá nhân của cô bé.
Dựa vào kinh nghiệm, Thẩm Tinh Vũ lập kế hoạch công việc cho vài tháng tới và hỏi ý kiến Thời Thu Bạch. Không ngờ cô bé bỗng ngồi thẳng lưng, nét mặt nghiêm túc.
“Chị đã là quản lý của em, em chỉ cần nghe lời chị, làm theo mọi sắp xếp là được!”
Nghe câu nói này, tay Thẩm Tinh Vũ đang viết khẽ khựng lại. Cô đã từng nghe lời tương tự từ Túc Hoan. Nhưng dù ý tứ giống nhau, cảm giác mang lại lại hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Tinh Vũ không thể diễn tả rõ trong lòng là tư vị gì, chỉ mỉm cười nói: “Tôi không cần em phải tuân lệnh, cứ gặp vấn đề thì cùng nhau đưa ra cách giải quyết, ai đúng thì nghe theo người đó.”
“Vâng, em nhớ rồi ạ!” Thời Thu Bạch gật đầu mạnh mẽ.
“Vậy hôm nay dừng ở đây trước. Tôi sẽ đưa em về.”
Thẩm Tinh Vũ đứng dậy, thu dọn tài liệu của Thời Thu Bạch rồi cất vào văn phòng, sau đó cùng cô bé rời đi.
Xe của Thẩm Tinh Vũ đỗ ở tầng hầm.
Bên cạnh xe có một người đội mũ, đeo khẩu trang, dáng người cao gầy, đôi mắt đào hoa quyến rũ nổi bật khi ngẩng đầu nhìn lên.
Thẩm Tinh Vũ hơi khựng lại bước chân nhưng vẫn tự nhiên tiến đến: “Cô vẫn chưa về sao?”
Cô chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đối phương trả lời: “Tôi đang đợi cô.”
Thẩm Tinh Vũ bất giác ngạc nhiên, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ngày thường đều là cô chạy theo Túc Hoan, chỉ có cô phải chờ đối phương, từ khi nào lại có chuyện Túc Hoan chờ cô thế này?
Chưa kịp nói thêm, cánh tay Thẩm Tinh Vũ đã bị Thời Thu Bạch kéo nhẹ, ánh mắt cô bé sáng rực đầy phấn khích: “Chị ơi, là Túc Hoan kìa!”
Giọng nói của Thời Thu Bạch vừa vang lên, ánh mắt của Túc Hoan lập tức rơi vào cô bé. Khi nhìn thấy tay Thời Thu Bạch đang nắm lấy Thẩm Tinh Vũ, vẻ mặt vốn đã không vui của cô lại càng lạnh lẽo hơn.
Dù đeo khẩu trang, nhưng cái nhíu mày của Túc Hoan lộ ra rõ ràng, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng: “Đây là ai?”
Không chờ Thẩm Tinh Vũ trả lời, Thời Thu Bạch đã bước nhanh tới trước, ánh mắt rực sáng như lửa.
“Túc Hoan, em là fan của chị! Em thích chị vô cùng!” Cô bé nói đầy phấn khích, cả người dường như run lên.
Thẩm Tinh Vũ không nhịn được mà xoa trán, chen ngang: “Cô ấy là nghệ sĩ của tôi, còn nhỏ tuổi, mong cô đừng để bụng.”
Túc Hoan càng nhíu mày chặt hơn, đôi mắt lạnh lùng như mặt hồ dậy sóng, từng gợn sóng ngầm cuộn trào: “Cô bỏ mặc tôi để lo cho người khác, chỉ vì cô ta sao?”
Ánh mắt Túc Hoan lướt qua Thời Thu Bạch, giọng nói mang theo cơn giận: “Một người mới vào nghề! Cô có biết sẽ phải bỏ bao nhiêu tâm huyết mới có thể nâng cô ta lên được không? Huống hồ, chưa chắc cô ta đã có thể nổi bật.”
Dĩ nhiên Thẩm Tinh Vũ hiểu rõ để tạo dựng sự nghiệp cho một nghệ sĩ là chuyện không hề dễ dàng.
Nhưng...
"Vậy thì sao chứ? Ai quy định cô ấy nhất định phải nổi tiếng, nhất định phải được chú ý?"
Thẩm Tinh Vũ khẽ mỉm cười: "Tôi đâu có yêu cầu cô ấy phải nổi bật, chỉ cần cô ấy làm việc chăm chỉ, đóng thuế đúng quy định, không làm những chuyện không nên làm, sống một cuộc đời tuân thủ pháp luật là đủ rồi."
“Thẩm Tinh Vũ! Cô...” Túc Hoan cao giọng, định phản bác thêm nhưng bị ngắt lời.
Thẩm Tinh Vũ liếc mắt thấy ánh sáng lóe lên, bước tới kéo tay Túc Hoan, dẫn cô vào xe, thấp giọng nói: "Cô đi trước, có phóng viên."
"Thu Bạch, em ngồi ghế phụ."
Cô nói xong, lập tức đi về phía ghế lái.