Nghe tiếng trống thúc giục, huyệt thái dương của Vạn Báo hơi giật giật, hắn hừ một tiếng giơ tay chỉ vào Yến Tiểu Truy.
“Xem như ngươi may mắn. Nói cho ngươi biết, nếu năm nay ngươi vẫn không cố gắng chắc chắn sẽ xong đời!”
Vạn Báo quay người rời đi.
A Kỳ đi theo sau, con chó yêu với vẻ ngoài thanh tú, chắp tay xin lỗi Yến Tiểu Truy.
"Xin lỗi, ta sẽ nhắc nhở hắn. Thật ra… hắn là người cùng nhập chức với cậu, nghe nói khi đánh giá vào chức vụ thành tích của cậu tốt hơn hắn. Vậy nên…”
Vậy nên khi thấy con thỏ nhỏ này hai năm qua chẳng có tiến bộ gì, hắn không hiểu vì sao mình thua, lại càng thêm khinh thường thỏ hơn.
Con thỏ nhỏ bỗng chốc nhận ra: “Vậy là hắn quá khao khát tiến bộ, nên đã coi tôi là mục tiêu phấn đấu sao!”
A Kỳ: “….”
A Kỳ cố gắng nhịn cười đến mức suýt nữa cắn nát môi.
A Kỳ: “Tôi… xin cáo từ.”
Biết khách đã chuẩn bị rời đi, không cần phải thêm bất cứ thứ gì vào bánh trứng, chủ quán vui vẻ gói bánh đậu đỏ và dưa cải trong giấy dầu, nhưng khi định đưa cho thỏ nhỏ, lại gặp phải một vấn đề.
Ba cái bánh đậu đỏ, mỗi cái to bằng nắm tay, chồng lên nhau còn cao hơn cả bộ khoái thỏ này, vậy thì làm sao mà cầm được?
Yến Tiểu Truy không hề biết nỗi băn khoăn, chỉ đặt một đồng tiền lên bàn, đội gói giấy dầu lên đầu rồi nhanh nhẹn nhảy xuống bàn, còn không quên dùng chân chỉnh lại biển hiệu bị lệch dưới bàn của tiệm.
"Đa tạ, tôi đi đây! Nhớ tiếp đón các khách nhân khác nhé!”
Thỏ nhỏ vừa dứt lời, chủ quán nhìn xem chỉ kịp thấy đôi tai trắng lấp ló giữa đám người cao lớn rồi biến mất.
Ôi chao, đúng là nhanh như chớp vậy.
Thỏ nhỏ chạy như bay, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Vạn Báo nói đúng, nếu năm nay không đạt “Ưu” trong kỳ khảo sát, thì không thể làm bộ khoái nữa!
Thực ra những lần đánh giá không tốt của thỏ nhỏ khi mới nhậm chức cũng không thể trách cậu được.
Yến Tiểu Truy sống ở Lý Nhĩ thôn, cũng chính là quê hương của cậu, nơi đây là một trong những làng yên bình nhất của Tuy Châu.
Cư dân nơi này hầu hết đều là những người cao tuổi trên 65, hai cụ ông cụ bà đứng ở đầu làng mắng nhau một lúc, chưa đầy một ấm trà là lại ngồi xuống uống một chén canh dưỡng sinh để nghỉ ngơi.
Ở cái thôn này có thể xảy ra chuyện xấu gì chứ?
Vì vậy từ khi Yến Tiểu Truy nhậm chức đến nay, cậu chưa từng bắt được tên tội phạm nào.
Ước mơ của cậu là trở thành Thiên hạ đệ nhất Bộ khoái, đâu thể nào để chưa làm gì hết mà đã bị gạch tên được?
Năm đó khi Yến Tiểu Truy còn là con thỏ nhỏ xíu đã được cha nuôi nhân loại nhặt về.
Cả ngày cậu chẳng làm gì ngoài việc theo chân cha nuôi đi khắp nơi, không thì theo các cụ ông, cụ bà trong làng.
Họ làm gì, thỏ con cũng làm theo; họ ăn gì, thỏ con cũng ăn theo.
Hằng ngày ra đồng làm việc, lên núi hái rau dại nấm linh chi, đào măng đào nấm, xào rau nấu thuốc chuyện gì thỏ con cũng đều học được.