Tiểu Thỏ Bộ Khoái Tới Hỗ Trợ Đây

Chương 4

…Còn giống một cái gì đó rất quen.

Chủ quán chợt nghĩ ra, đúng rồi, giống y như chiếc bánh bao dâng cúng trong miếu, trắng tròn nõn nà, mặt còn điểm một chấm đỏ!

“Cho tôi ba cái bánh bao nhân đậu đỏ, với một gói củ cải khô, nhớ là phải thật giòn nhé!” Thỏ nhỏ gọi món.

Nghe thấy yêu cầu của vị khách thỏ giống bánh bao, chủ quán liền gác lại công việc, bắt đầu chuẩn bị những thứ mà cậu muốn.

Củ cải khô ở quán này vốn thường được dùng kèm với cháo.

Vừa ngọt vừa mặn, kiểu ăn này có chút kỳ lạ, nhưng khách muốn gì thì cứ phục vụ thôi.

Vài vị khách dậy sớm ghé qua quầy, thỏ nhỏ ngay lập tức nhảy ra, vô cùng tự nhiên mà sắp xếp:

“Muốn mua gì thì xếp hàng nhé! Còn các cụ cứ ngồi xuống chờ đi ạ!”

Thỏ nhỏ kéo tay áo của cụ già, vẫy vẫy cái móng nhỏ, ý bảo ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.

Đôi mắt của cụ già đã mờ, chẳng nhìn rõ bộ đồ trên người con thỏ, chỉ thấy cậu bé nhỏ xíu thế này mà đã ra ngoài làm việc, thật là ngoan ngoãn hiểu chuyện.

“Ngoan quá, cho con viên kẹo này.”

Cụ già cười hiền từ xoa đầu thỏ, rồi đặt một viên kẹo vào bàn tay bé xíu của cậu.

Yến Tiểu Truy cười híp mắt nhận lấy viên kẹo, rồi lại thò móng vuốt vào túi nhỏ của mình, lôi ra một viên kẹo khác đặt vào lòng bàn tay cụ già.

“Kẹo của cháu cũng ngon lắm đấy!”

Nhìn qua thì như thể chuyện thường ngày, nhưng chủ quán vẫn hoảng hốt vội vàng xua tay: “Ấy không được, không được đâu! Ngài là bộ khoái của Thiên Yêu Ty, sao có thể để ngài giúp ta đón khách chứ?”

Yến Tiểu Truy tự tin vỗ mạnh vào ngực mình: “Chuyện nhỏ thôi mà! Ở quê nhà, cháu cũng hay giúp người ta bán cá, bán rau. Chuyện lặt vặt ấy mà.”

Mấy câu nói chưa kịp dứt, thỏ nhỏ đã nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ đống bát đũa lộn xộn trên bàn.

Chủ quán trước giờ chỉ nghe những câu chuyện đầy oai phong về các bộ khoái. Nào là có vị chém gϊếŧ tà ma Cửu U ở Nam Phong Châu, lập được đại công, hoặc vị khác bắt sống kẻ ác quấy nhiễu nhân gian suốt mấy năm trời, hay tìm thấy báu vật thiên địa vô giá.

Không ngờ tới bộ khoái cũng có những việc đời thường thế này.

Chủ quán còn đang miên man suy nghĩ, chợt một tiếng cười khẩy vang lên, mang theo lời mỉa mai lạnh lùng:

“Đúng là chẳng biết xấu hổ! Ngay cả việc trông quán cũng nhận làm. Có phải ngươi đã đoán được kỳ sát hạch lần này thất bại, nên vội vàng tìm sẵn đường lui rồi không?”

Yến Tiểu Truy ngẩng đầu nhìn, thấy một bộ khoái khác đứng trước mặt mình. Người này lưng hùm vai gấu, khuôn mặt góc cạnh sắc lạnh như lưỡi đao, làn da ngăm đen, bên khóe mắt trái còn có một vết sẹo dài hai tấc. Trên đỉnh đầu gã có hai tai báo đen dựng thẳng.

Thỏ nhỏ đưa móng vuốt gãi gãi phần lông dựng trên đầu mình, gương mặt tròn vo hoang mang, ngó trái ngó phải: “Nói ai vậy nhỉ?”