Vãn Quy

Chương 3: Thẩm định

Bạch Thu vội vàng quay người lại, đứng dậy.

Trần Kính quả nhiên đứng ngay sau lưng cô. Anh vừa vận động xong, l*иg ngực khẽ phập phồng, hơi thở có phần nặng nề.

Anh liếc nhìn cô một cái, rồi khẽ nâng tay, ra hiệu cô ngồi xuống.

Nhưng Bạch Thu không dám ngồi.

Trên bàn là một bộ kẹp sách, vài chiếc khuy măng sét và một bộ trà cụ. Trong tay cô Trần vẫn đang cầm chú bọ đỏ.

Ánh mắt Trần Kính lướt qua tất cả những thứ đó, rồi dừng lại trên gương mặt của Bạch Thu.

Cô vẫn đứng yên, mỉm cười nhẹ nhàng với anh.

Ánh mắt anh hơi động, nhưng không biểu lộ cảm xúc, sau đó rời đi.

“Đây là gì?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng.

Kẹp sách thôi mà.

“Kẹp sách,” Bạch Thu trả lời, đúng như anh mong đợi.

Trần Kính không nói gì thêm.

“Những món này đều là sản phẩm đặc biệt của công ty chúng tôi.” Cô tiếp tục. Thấy anh vẫn giữ im lặng, Bạch Thu cúi người, nhấc chiếc kẹp sách lên, hai tay cung kính đưa về phía anh.

Đây là lần đầu tiên cô có cơ hội trực tiếp giới thiệu sản phẩm trước một nhân vật lớn như Trần Kính. Anh ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng, nét mặt cứng cỏi, toát lên khí chất của một người từng trải, giàu kinh nghiệm trên thương trường.

Không giống như Trương Văn, bạn học cũ của cô. Dù là con nhà giàu nhưng Trương Văn vẫn giữ được sự gần gũi, dễ mến.

Dĩ nhiên, Trương Văn và Trần Kính vốn là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh được.

Trần Kính không nói gì, ánh mắt lại lướt qua cô thêm một lần trước khi đưa tay nhận lấy chiếc kẹp sách.

Ngón tay anh dài và thon, vừa nhận kẹp sách, anh cúi đầu xem xét.

“Mỗi khắc thiền quan, tức là lúc vãn quy.”

Chữ thảo.

Đây là dòng thư pháp được viết tay trước khi in lại. Nét chữ đẹp, phóng khoáng và tự nhiên, có chút sắc sảo, nhưng dường như vẫn thiếu một chút sự cứng cáp và dứt khoát.

Bạch Thu đứng bên cạnh, chăm chú quan sát biểu cảm của Trần Kính, nhưng anh không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Chỉ vài giây sau, anh đã đưa chiếc kẹp sách trả lại cho cô.

“Cũng được,” Anh nói bằng giọng điệu lạnh nhạt, không rõ là hài lòng hay chỉ miễn cưỡng. Anh đứng đó, vóc dáng cao lớn hơn cô cả một cái đầu.

“Daddy, bố cũng thấy chiếc kẹp sách này đẹp đúng không,” Giọng cô Trần đúng lúc vang lên, ngọt ngào và đầy ý cười. “Con cũng thấy vậy, rất hợp để đặt trong thư phòng của bố, hơn nữa còn làm bằng bạc.”

“Được.”

Món đồ được anh đưa lại cho Bạch Thu, nhưng câu trả lời rõ ràng là dành cho con gái. Dù vậy, sắc mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, xa cách, không dễ tiếp cận.

“Vậy lấy một bộ đi.”

Được cha chấp nhận, cô Trần cười rạng rỡ, hiển nhiên rất vui. “Susan, phiền chị nhé.”

Khi rời khỏi nhà họ Trần trên chiếc xe của mình, mưa ngoài trời càng lúc càng nặng hạt. Công việc hoàn tất, mọi việc diễn ra suôn sẻ, Bạch Thu bật cần gạt nước và thoải mái thở ra một hơi dài, nụ cười bất giác nở trên môi.

Chuyến đi này rất xứng đáng. Cả nửa giờ chờ đợi trong mưa cũng đáng giá.

Cô Trần trả tiền vô cùng sảng khoái, khiến Bạch Thu cảm thấy nhẹ nhõm, tựa như chính cái ý tĩnh lặng trong câu thiền ngữ khắc trên chiếc kẹp sách – “Vãn Quy.”

Lúc này đây, tâm trạng cô cũng khác biệt hơn hẳn.

Cô thích kiếm tiền.

Khởi nghiệp, giao tiếp, khéo léo ứng xử. Thoạt nhìn có vẻ hào nhoáng, nhưng đôi khi thực sự rất vất vả.

Thế nhưng tiền bạc luôn là liều thuốc xoa dịu mọi thứ.

Cần gạt nước chuyển động qua lại, thế giới bên ngoài mờ mịt trong màn mưa. Ánh mắt cô bất chợt lướt qua hai chữ trên bức tường giữa những hàng cây bụi: Kính Viên.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, rồi lại xa dần.

Thương vụ này hoàn thành, cô đã đạt được doanh số bằng cả một tháng của công ty. Vậy là hơn mười nhân viên của công ty cô lại có cái ăn. Cuộc đời này, quả nhiên người giàu vẫn là rất nhiều.

Khi xe quay trở lại con đường lớn, Bạch Thu nhấc điện thoại lên. Trương Văn đã hẹn gặp cô từ hôm qua, bảo rằng lâu rồi hai người chưa gặp nhau.

Chẳng mấy khi anh ta nhớ đến cô.

Trước tiên, cô ghé qua công ty để trả chiếc hộp bảo hiểm, sau đó đến quán trà như đã hẹn. Trời bên ngoài vẫn lất phất mưa.

Cổ đông còn lại của công ty là Trương Văn đã đến từ trước. Anh ta ngồi trước bàn, trà đã được pha xong, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian.

“Bạch Thu, qua đây!”

Thấy cô đến, người đàn ông trẻ tuổi giơ tay chào, rồi đưa cho cô một ly trà. Nước trà ánh lên sắc vàng xanh.

“Đây là trà Hoàng Sơn tôi vừa mới có được, cậu thử xem thế nào.”

“Được thôi.”

Bạch Thu đặt túi xuống, mỉm cười nhận lấy ly trà từ tay anh ta. Cô liếc nhìn anh ta, rồi nhấp một ngụm.

Hương vị ngọt nhẹ tan nơi đầu lưỡi.

Làm công việc như cô, đôi mắt tinh tường và khả năng thưởng thức là điều không thể thiếu. Mọi thứ đều cần được “thử” và “thẩm định”.

“Trà mới của năm nay.”

Đặt chiếc ly xuống, Bạch Thu mỉm cười, ánh mắt lại nhìn sang người đàn ông đối diện. Nghĩ lại thì, người đàn ông này chính là người dẫn đường cho cô vào nghề.

Cô và Trương Văn là bạn học từ nhỏ, cũng là bạn thân. Cha của Trương Văn năm đó bắt kịp làn sóng cải cách, trở thành một trong những người đi đầu thời đại, giúp gia đình họ Trương phát đạt và đưa Trương Văn trở thành một “cậu ấm” đúng nghĩa.

Nhờ những năm tháng được ăn ngon mặc đẹp và học hỏi cùng anh ta, Bạch Thu đã mở mang tầm nhìn, tích lũy không ít kinh nghiệm.

Trương Văn thậm chí còn đầu tư tiền giúp cô khởi nghiệp, trở thành một trong những cổ đông của công ty. Nhờ vậy, cô dần đứng vững trong ngành, xây dựng được một nhóm khách hàng riêng.

“Vài ngày nữa ở Hải Thị sẽ có một buổi trình diễn trang sức, cậu có muốn đi xem không?”

Trương Văn vừa nghịch tách trà, vừa đưa cho cô một tấm thiệp mời. Bạch Thu nhận lấy và liếc qua, dòng chữ trên thiệp hiện rõ:

“Một đời tri kỷ – Buổi trình diễn trang sức tại Hải Thị.”

“Trân trọng mời ông Trương Văn và người cùng tham dự.”

“Cậu có đi không?” Bạch Thu nhìn tấm thiệp, đồng thời hỏi anh ta.

“Để xem đã.” Trương Văn rụt tay lại, cúi đầu nghịch lá trà trong ly. “Không chắc đi được. Nhưng mấy ngày đó tôi cũng sẽ qua Hải Thị, bên đó đang rục rịch việc thiết lập khu ngoại thương. Tôi tính đi xem thử, tiện thể hẹn vài người đi câu cá.”

“Vậy à.”

Bạch Thu gật đầu, hiểu ý.

“Candy cũng sẽ đi,” Trương Văn ngẩng đầu lên, nhìn cô cười. “Cô ấy được nghỉ phép mấy ngày. Đi câu cá, cậu có muốn tham gia không? Nói thật, lần cuối chúng ta đi câu cá cùng nhau cách đây lâu lắm rồi. Thêm một người cũng chẳng sao.”

Mưa ngoài trời, suốt một ngày dài tí tách, giờ đã dần ngớt. Ánh nắng như len qua từng tầng mây, chiếu xuống chiếc ấm trà trong suốt trên bàn, khiến nước trà ánh lên lấp lánh.

“Thêm một người á.”

“Đẹp mặt nhỉ!”

Bạch Thu cầm tấm thiệp trong tay, mỉm cười như thường lệ. “Cậu còn muốn trái ôm phải ấp à? Xí! Đúng là nằm mơ, đừng có mà mơ mộng hão huyền!”

Candy, bạn gái mới nhất của Trương Văn là một phát thanh viên. Bạch Thu giữ nguyên nụ cười trên môi, cô đã gặp Candy một hai lần trước đó. Tình cảm của hai người vẫn đang mặn nồng dù đã nửa năm trôi qua.

Nghĩ lại, cô và bạn trai cũ đã chia tay được một năm. Khoảng thời gian không có ai bên cạnh, đôi lúc cũng cảm thấy hơi cô đơn.

“Ôi trời, cậu nhìn lại mình kìa, chậc chậc.”

Trương Văn nhìn cô, vừa nói vừa vuốt cằm, ánh mắt đánh giá. “Để tôi đặt vé luôn cho, cậu định đi ngày nào?”

“Thôi khỏi. Tôi tự đặt.”

Bạch Thu lắc đầu, bình thản nhấp một ngụm trà. “Tôi không đi cùng các người. Tôi đi nhanh về nhanh, xem xong triển lãm còn phải qua Vân Nam nữa.”

“Được thôi.” Anh nhún vai.

“Hôm nay gặp cô Trần thế nào?”

Uống thêm một ly trà, cuối cùng Trương Văn cũng hỏi đến chuyện chính. Dù sao, anh ta cũng là một trong những cổ đông của công ty.

“Hôm nay thu về tám mươi tám vạn, cô Trần đã mua chiếc Kim Giáp Đại Phúc và cả Tứ Quý Như Ý nữa.”

Nhắc đến công việc thuận lợi, Bạch Thu thu lại tâm trạng, nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Chợt nhớ ra điều gì, cô mỉm cười, giọng hạ thấp. “À, hôm nay tôi còn gặp cả Trần Kính đấy. Anh ta vừa hay có ở nhà.”

Nếu không phải nhờ có Trần Kính, không biết cô Trần còn để cô đứng chờ thêm không biết bao lâu.

“Thật à?”

Bạch Thu từng thảo luận chuyện này với Trương Văn, nên anh lập tức tỏ ra hứng thú. “Thật là Trần Kính? Sao cậu không chụp chung tấm ảnh?”

“Ôi trời, chụp cái gì mà chụp, không bị đuổi ra khỏi nhà là may rồi.”

“Trần Kính là người thế nào?”

“Ừm… rất nghiêm túc.”

Rất đẹp trai.

Bạch Thu hơi nghiêng đầu, cố nhớ lại. Sau một thoáng suy nghĩ, cô bật cười, nói thêm: “Anh ta quản lý gia đình rất nghiêm khắc.”

Mà một người điều hành gia đình như vậy, chắc chắn cũng rất nghiêm trong việc điều hành công ty. Thú thực, cô sợ nhất kiểu người giống anh ta.

“Chỉ vậy thôi sao?”

Trương Văn bật cười, rõ ràng cảm thấy tiếc nuối khi cô không tận dụng cơ hội hiếm hoi để tiếp cận một nhân vật lớn như Trần Kính.

Ở thành phố Thượng Hải, nơi mà người giàu có đông như sao trời, Trần Kính vẫn thuộc hàng mười mấy ngôi sao sáng nhất.

Gia đình họ Trương tuy cũng thuộc dạng khá giả, nhưng để chen vào top ba tầng lớp thượng lưu ở Thượng Hải, e là còn xa.

Nếu Trương Văn có mặt hôm nay, có lẽ anh ta sẽ muốn nhân cơ hội này bàn chút chuyện hợp tác, nhưng vấn đề là ngay cả anh ta cũng chưa chắc đã được Trần Kính tiếp đón.

“Còn biết nói gì nữa?”

Bạch Thu nhớ lại dáng vẻ của Trần Kính, nét mặt trầm tĩnh và cặp chân mày hơi nhíu của anh ta lại hiện lên trong đầu cô. Cô khẽ lắc đầu.

“Thật ra, anh ta cũng rất dễ gần.”

Đột nhiên cô nhớ ra điều gì, nhìn người đàn ông đối diện.

“À đúng rồi, hôm trước cậu nói muốn ăn miến dong quê nhà. Tôi bảo mẹ gửi lên mấy ngày trước rồi. Xem lúc nào rảnh,” cô nhấp thêm một ngụm trà rồi nói tiếp: “Qua chỗ tôi, tôi nấu cho mà ăn?”