Đại Lão Đừng Trạch Đấu Nữa, Thi Thể Của Ngươi Sắp Tan Rồi!

Chương 1

Ô Kinh, tuyết đầu mùa rơi lả tả.

Lãng Cửu Xuyên nhìn hai chiếc đèn l*иg trắng lớn viết chữ "Điện" dưới mái hiên bị gió bắc thổi mạnh, đôi mắt nheo lại.

Quẻ không lừa ta.

Thật sự có người chết rồi.

Người chết là ông nội của thân thể này, Khai Bình Hầu Lãng Bộ.

"Cửu tiểu thư, mau khoác lên đi."

Lãng Cửu Xuyên rũ mắt, màu trắng chói lòa đập vào mắt, đó là một bộ tang phục, với tư cách là cháu gái, nàng đương nhiên phải mặc tang phục để tang ông nội.

Hừ, không cần thì đày đi, cần thì gọi về làm cháu hiếu để tiễn đưa.

Thấy nàng đứng yên không động đậy, người hầu có chút không kiên nhẫn, vừa định thúc giục, tang phục trong tay đã bị giật lấy, nàng ta liếc qua, chỉ thấy người đối diện có một đôi tay xương xẩu lại thon dài, cùng màu với tang phục, trắng bệch không ánh sáng.

Như tay người chết vậy.

Lãng Cửu Xuyên khoác tang phục lên người, buộc dây thừng vào eo, đội mũ tang lên đầu, nhìn người hầu, nở một nụ cười dữ tợn: "Ngươi thấy ta có hiếu không?"

Người hầu rùng mình, vô thức lùi lại hai bước, cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng bò lên.

Cửu tiểu thư suốt dọc đường đều im lặng, âm u không có chút sinh khí, giờ lại mặc một thân trắng, thêm khuôn mặt xanh xao, nhìn càng giống ma quỷ.

Quả nhiên là cô nương không được yêu thích, với dáng vẻ âm u như ma chết thế này, ai mà thích cho được?

Lãng Cửu Xuyên nhìn thoáng qua đã hiểu ý nghĩ của người hầu, cười khẩy, bản thân hiện giờ chẳng phải là một con ma chết sao.

Nếu có thuật sĩ giỏi, chắc chắn sẽ nhìn ra thân thể tàn tạ dưới lớp ngụy trang này bị chắp vá thê thảm thế nào.

Thân thể này khi ngã xuống bãi tha ma, gân tay gân chân đều đứt, hốc mắt trống rỗng, trong l*иg ngực còn thiếu một khúc xương, rách nát như búp bê vải.

Mà nàng bị ép buộc vào thân thể tàn tạ này, mượn xác hoàn hồn, trở thành cô nương của phủ Khai Bình Hầu, Lãng Cửu Xuyên.

Nghĩ lại, vẫn phải tìm tên phán quan kia liều mạng, khởi đầu địa ngục thế này, nói không phải công báo tư thù thì nàng cũng không tin, nếu không thì tại sao trong bao nhiêu người chết lại chọn đúng thân thể tàn tạ này cho nàng.

Lãng Cửu Xuyên cúi đầu, một con mắt tròn lăn xuống, nàng nhanh tay bắt lấy, rồi ấn trở lại hốc mắt.

Chậc, mắt chó vẫn không hợp với cơ thể người, động chút là rơi, vẫn phải là mắt người mới được.

Khi đó, con chó sói bị móc mắt ở bãi tha ma nằm thoi thóp trên đống xác mà rêи ɾỉ: "Ngày ngày gặm xác, lại bị xác móc mắt, thật thê thảm!"

Người hầu thấy nàng mặc xong, dẫn nàng đi về phía cửa hông, một quản sự đã đi tới, thấy họ thì mặt đen lại, cau mày nói: "Sao chậm thế?"

Người hầu vừa định trả lời, Lãng Cửu Xuyên đã lướt qua bên cạnh quản sự, bước vào trong cửa.

Quản sự sững sờ, mặt càng đen hơn.

Lớn lên ở quê đúng là không có chút quy củ nào.

Hắn vội vàng đuổi theo.

Lãng Cửu Xuyên đi thẳng về phía linh đường, không để ý đến tiếng nói không ngừng của quản sự bên tai, thần thức qua đôi mắt chó thu hết cảnh sắc của Hầu phủ vào trong mắt.

Càng đến gần linh đường, tiếng tụng kinh của các nhà sư làm pháp sự càng vang vào tai.

"Cửu tiểu thư, bên này." Quản sự chặn bước chân nàng, chỉ về phía khác của linh đường.

Lãng Cửu Xuyên liếc nhìn hắn một cái, rồi đi theo con đường đó.

Quản sự mồ hôi lạnh đầm đìa.

Ánh mắt đó khiến hắn rùng mình.

Vào đến tiểu viện mà quản sự chỉ, có một ma ma đứng dưới hành lang, thấy nàng thì có vẻ xúc động, bước lên vài bước, không dấu vết quan sát nàng một lượt, rồi kích động nói: "Là Cửu tiểu thư phải không?"

Nhóm dịch: Nhà YooAhin