Đoàn tàu lao đi trong đường hầm tối tăm, bên ngoài cửa sổ chỉ là một màn đen thẫm, sâu hun hút.
Những cơn gió lạnh buốt gào rít len qua khe hở giữa các toa tàu, mang theo hơi lạnh tràn vào khoang, xua tan đi bầu không khí ngột ngạt và tù túng của chuyến hành trình dài.
Hành trình kéo dài hai mươi ba tiếng đồng hồ, nhưng đến lúc này mới chỉ qua được một phần mười, khoang tàu đã chìm trong sự uể oải, nặng nề.
Ở khu vực hút thuốc phía trước, một chàng trai trẻ đang tựa hờ vào tường, phả từng làn khói thuốc mờ ảo.
Điện thoại trong tay anh liên tục phát đi phát lại cùng một đoạn video ngắn. Tín hiệu đã mất từ lâu, video cuối cùng dừng lại ở một vụ bê bối ồn ào: “Ngôi sao mạng nổi tiếng Giang Ngư lộ mặt thật, liệt kê mười tội danh…”
Hướng Gia bước đến gần khu vực cửa toa. Luồng gió lạnh phả vào mặt cô, xuyên qua lớp khẩu trang, chạm khẽ lên làn da.
Chàng trai tắt video, rít nốt hơi cuối cùng của điếu thuốc rồi vứt tàn thuốc vào gạt tàn. Khi anh ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt chợt khựng lại.
Tiếng gió thét gào cùng âm thanh va đập của bánh xe lên đường ray bất chợt vang lên thật rõ ràng, như xé toạc không gian yên tĩnh. Từ khung cửa sổ, ánh sáng chói lòa bừng lên. Đoàn tàu đã thoát khỏi đường hầm.
Hướng Gia ngẩng đầu, đôi mắt hạnh đẹp của cô ánh lên dưới sắc vàng mờ nhạt. Hàng mi dài, dày của cô được ánh sáng rọi chiếu, tựa như dát vàng, đôi đồng tử trong suốt, thuần khiết không chút vương vấn bụi trần.
Chàng trai bừng tỉnh, vội vã ném tàn thuốc vào gạt tàn sắt. Trước mắt anh là một cô gái xinh đẹp. Dù chỉ để lộ đôi mắt, phần còn lại bị che kín bởi mũ và khẩu trang, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn đủ để khiến người khác ngẩn ngơ.
Tiếng loa thông báo vang lên trong khoang tàu: “Đoàn tàu sắp đến ga huyện Lật. Hành khách xuống ga vui lòng chuẩn bị hành lý.”
Một nữ tiếp viên cầm chùm chìa khóa đi ngang qua, nhìn Hướng Gia rồi hỏi: “Cô xuống huyện Lật à?”
Hướng Gia khẽ gật đầu, kéo vali lùi về phía sau, ngay lúc đó điện thoại của cô vang lên liên tục, những tiếng thông báo báo hiệu tín hiệu đã được khôi phục.
Chàng trai trẻ đối diện bước đến, nở một nụ cười, bắt chuyện: “Cô là học sinh à? Trông cô còn nhỏ quá. Cô đi huyện Lật du lịch à? Một mình sao? Sao không ghé thị trấn cổ Đại Doanh? Ở huyện Lật thì có gì vui đâu, toàn là mấy chỗ buồn chán thôi.”
Một giọng nói khác cắt ngang, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Hành khách chưa đến ga, xin quay về vị trí của mình, không được đứng ở cửa ra vào.”
Nữ tiếp viên chỉ tay về phía chàng trai. “Anh xuống đây à? Đưa vé tôi kiểm tra.”
“Không.” Anh ta lúng túng đáp, rồi lùi dần về phía khoang tàu. Dù vậy, ánh mắt vẫn không ngừng ngoái lại nhìn Hướng Gia với vẻ tiếc nuối.
Nữ tiếp viên quay sang Hướng Gia, giọng nói mềm mại nhưng ẩn chứa sự quan tâm: “Đi xa không nên dễ dàng trò chuyện với người lạ, cẩn thận bị moi thông tin. Cô đi huyện Lật một mình à? Có ai đón không?”
“Có, cảm ơn chị.” Hướng Gia đáp, giọng nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát.
“Nhớ chú ý an toàn. Nếu có chuyện gì thì gọi chúng tôi. Tôi sẽ dặn đồng nghiệp để ý giúp cô”. Cô tiếp viên vừa nói vừa bước đến khu vực cửa ra, chuẩn bị mở cửa toa: “Cô có thể đứng qua đây rồi.”
Tiếng còi tàu kéo dài, sắc nhọn vang lên khi đoàn tàu tiến vào ga, kéo dài đến tận nửa phút mới dứt. Điện thoại của Hướng Gia reo lên trong túi xách, cô lấy ra, nhìn màn hình một lát rồi mới bắt máy.
“Cô đang ở đâu? Sao không đến bữa tiệc tối nay? Cô có biết tôi đã phải nói bao nhiêu lời tốt đẹp, nhờ bao nhiêu người mới giành được cơ hội này không? Thế mà cô dám cho mọi người leo cây? Bây giờ cô cứng cỏi lắm rồi đúng không? Cô còn muốn tồn tại trong cái giới này nữa không hả?”
Hướng Gia đã ngồi trên chuyến tàu này suốt mười bốn tiếng, im lặng quá lâu khiến giọng nói của cô hơi khàn đi: “Tôi không ở Thượng Hải, tổng giám đốc Từ.”
Đầu dây bên kia, Từ Ninh gần như nổi điên: “Cô còn tâm trí mà chạy ra ngoài à? Đúng là điên thật rồi! Mau quay về ngay lập tức cho tôi! Tôi cảnh cáo cô, đây là cơ hội cuối cùng của cô đấy. Thiếu gia nhà họ Tần đã nói rồi, tối nay mà không thấy mặt cô, thì đừng mong xuất hiện trong cái giới này nữa!”
“Đoàn tàu đã đến ga, thời gian dừng tại ga huyện Lật là hai phút. Hành khách xuống ga vui lòng chuẩn bị hành lý và tranh thủ thời gian xuống tàu!” Tiếng loa thông báo vang lên cùng lúc với âm thanh cánh cửa mở ra lạch cạch.
Một cơn gió lạnh buốt tràn vào khoang tàu. Nữ tiếp viên cầm theo chiếc bậc thang bằng sắt gấp gọn, lắp vào cửa tàu để kết nối với sân ga, rồi lên tiếng: “Cô gái nhỏ, huyện Lật đến rồi. Để tôi giúp cô mang hành lý nhé!”
“Cái gì mà huyện Lật? Cô chạy đến cái nơi quái quỷ nào thế hả? Cô có về Thượng Hải kịp trước mười hai giờ không?”