Cô gái ấy dựa vào quầy bar, đầu tiên là ngoắc tay với nhân viên pha chế, ghé sát vào tai cô ấy thì thầm vài câu, khi tách ra, nụ cười trên mặt dường như đặc biệt ngọt ngào, còn lấy điện thoại di động ra đưa tới, chắc là muốn xin phương thức liên lạc.
Tần Mạch rảnh rỗi không có việc gì, thỉnh thoảng liếc sang vài cái.
Chỉ thấy đương sự chỉ xua tay với cô gái kia, trên mặt chỉ thoáng qua một nụ cười từ chối, trong nháy mắt đã biến mất, sau đó liền xoay người trở lại bàn làm việc, đến một ánh mắt cũng không thèm liếc cô gái kia.
Ừm, ngoại hình lạnh lùng, tính cách cũng lạnh lùng.
Ánh đèn trước quầy bar lúc sáng lúc tối, hết ly này đến ly khác, Tần Mạch không biết đã ngồi đây bao lâu, lâu đến mức âm nhạc quá mức bùng nổ làm rung động tim kia cũng đã tê dại.
"Còn muốn uống thêm một ly nữa không?"
Câu hỏi đột ngột khiến Tần Mạch ngây người, cô ngẩng đầu nhìn, có chút bất ngờ.
Là nhân viên pha chế lạnh lùng kia.
Tâm tư kinh ngạc thoáng qua, Tần Mạch cũng chỉ hơi khựng lại, liền lịch sự đáp: "Không cần, không uống nhiều."
Nhân viên pha chế khẽ nhướng mày, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý, dừng lại trên mặt Tần Mạch thêm hai giây, mới liếc sang chỗ trống bên cạnh cô: “Một mình đến sao?"
Tần Mạch khẽ gật đầu.
Không ai nói gì nữa, hai người lại chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng nhạc ầm ĩ vẫn vang vọng bên tai.
Bầu không khí, có chút kỳ lạ.
Nhân viên pha chế nhìn cô, vẻ mặt do dự, nhưng lại ngập ngừng.
Tần Mạch nhìn thấy, có thắc mắc nhưng không có ý định hỏi, chỉ chờ cô ấy mở lời, ánh mắt cũng thuận thế rơi vào bảng tên trên đồng phục của cô ấy.
Một chữ đơn, Hi.
Cô đang quan sát Hi, Hi cũng đang quan sát cô.
Cô nhìn Hi, Hi cũng lại nhìn cô.
Cho đến khi Hi cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại khựng lại, rồi từ từ mím môi lại, khi mở miệng lần nữa, liền là một câu: "Vậy lát nữa về nhớ chú ý an toàn."
Lời quan tâm đột ngột khiến Tần Mạch ngây người.
Còn chưa kịp suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, Hi đã khẽ cong khóe môi, trong đôi mắt mờ ảo như sương dưới ánh đèn ánh lên ý cười, ngay sau đó liền xoay người trở lại vị trí làm việc, cầm dùi lên, tiếp tục chuyên tâm đẽo đá.
Cô ấy cau mày, nghiêm túc chăm chú, chỉ thiếu nước viết bốn chữ "người lạ chớ gần" lên mặt, khiến Tần Mạch cảm thấy đoạn đối thoại vừa rồi có chút không chân thực.
Hơn nữa...