Hạ Mạt kêu cứu khản cả giọng. Lúc đôi tay cố định trên tường được thả ra, cô gần như ngã quỵ, nhưng vẫn còn ôm một chút hy vọng cuối cùng. Cô không ngừng van nài bọn họ: “Làm ơn, xin các người, thả tôi về nhà… xin các người!”
Mặc dù đã được cởi trói, nhưng cơ thể lại vì kiệt sức mà khuỵu xuống đất. Giờ phút này, trái tim thiếu nữ vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, nước mắt không kìm được mà chảy xuống liên tục, cổ họng cũng khô khốc vì kêu cứu trong thời gian dài, khiến miệng cô như tràn ngập vị máu tanh.
“Xin các người! Xin các người… thả tôi…”
“Làm cho cô ta im miệng đi.”
Lời vừa dứt, sau gáy Hạ Mạt lập tức bị một cú đánh mạnh khiến cả người cô đổ gục, hoàn toàn ngất đi.
…
"Đi thẳng! Nhanh lên!"
Giọng nói bằng tiếng Trung lơ lớ vang lên từ phía sau.
Hạ Mạt bị đẩy mạnh, loạng choạng bước đến trước cánh cửa của một căn phòng.
“Anh Nghiêu, đây là món quà mà ông chủ đặc biệt mua cho anh!”
“Dùng hết 1 triệu đô la mỹ để mua cô gái Trung Quốc này!”
Người đàn ông nhíu mày, quan sát cô gái đang bị bịt mắt bằng tấm vải đen.
Dường như nhận ra sự không hài lòng của anh, Phụng Cát tươi cười nịnh nọt: "Anh Nghiêu, anh yên tâm, hàng này tuyệt đối sạch sẽ! Là sinh viên đại học thuần khiết, bảo đảm còn non nớt."
Ánh mắt Phụng Cát khẽ liếc qua làn da trắng ngần lộ ra từ cơ thể của Hạ Mạt, đầy vẻ tham lam.
Người đàn ông không biểu lộ cảm xúc, liếc nhìn Phụng Cát một cách lạnh lùng: "Được rồi, ra ngoài đi."
Hạ Mạt bị người đàn ông kéo vào trong phòng, anh đưa tay gỡ tấm vải đen bịt mắt của cô ra.
Ánh sáng bất ngờ khiến Hạ Mạt không kịp thích nghi, cô bối rối nheo mắt. Sau đó gần như ngay lập tức, cô quỳ sụp xuống, khóc lóc cầu xin: "Làm ơn... làm ơn thả tôi đi... tôi, tôi muốn về nhà... cầu xin anh..."
Nước mắt nhòe đi khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trước mặt. Trong phòng vang lên giọng nói run rẩy của cô, đều là tiếng cầu xin: "Tôi vẫn còn đi học... tôi, tôi không tự nguyện đến đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra… làm ơn, làm ơn thả tôi đi… tôi xin anh."
Người đàn ông không đáp lời. Anh đi ra phía sau, tháo dây thừng đang trói chặt hai tay cô.
Vừa được cởi trói Hạ Mạt liền phải chống tay xuống sàn mới không ngã xuống, cô cố gắng đứng lên, nhưng cơn đói và nỗi hoảng sợ chồng chất làm cơ thể cô mềm oặt, hoàn toàn không đủ sức chống đỡ.
Hạ Mạt lảo đảo đứng dậy, nhưng nhanh chóng mất thăng bằng ngã về phía trước.
Ngay lúc đó, một cánh tay đã vươn tới ôm lấy eo cô, giúp cô đứng vững.
Trước mắt dần trở nên rõ ràng hơn, Hạ Mạt lúc này mới nhìn rõ diện mạo người đàn ông đối diện.