Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kế Thừa Hậu Cung

Chương 19

Khăn ướt chạm vào má hơi lạnh, tuy Bùi Vũ Khanh đeo găng tay, nhưng Cừu Kỳ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay của cô ấy còn thấp hơn cả nước qua lớp vải mỏng, cô không nhịn được rùng mình một cái, ngẩng lên nhìn Bùi Vũ Khanh, hơi lo lắng hỏi: "Phu nhân, hôm qua ta vô ý làm nàng bị thương, khiến hàn độc xâm nhập vào cơ thể nàng, bây giờ nàng đã đỡ hơn chưa?"

Bùi Vũ Khanh sắc mặt không đổi, nhưng ánh mắt lại sâu hơn một chút, cô tiếp tục lau vết bẩn trên má phải của Cừu Kỳ, giọng điệu thong thả như hai người chỉ đang bàn bạc về món ăn trưa: "Cũng tạm."

"nàng không cần gắng gượng đâu, ta đã tính toán rồi, chúng ta có thể đi tìm người của Nhân tộc mua thánh thủy ở núi Cỗ Lão, chẳng phải tộc Tinh Linh các nàng đều dùng thứ đó để bồi bổ cơ thể sao? Đến lúc đó ta sẽ mua nhiều một chút, cơ thể của nàng sẽ nhanh chóng hồi phục thôi." Cừu Kỳ an ủi xong, ngẩng mặt lên, nở một nụ cười tươi với Bùi Vũ Khanh.

Bùi Vũ Khanh dừng động tác: "Ngươi nghiêm túc đấy à?"

Cừu Kỳ gật đầu, tóc mái cũng rung rung theo: "Đương nhiên rồi, ta đã tính toán tiền nong xong xuôi rồi, lát nữa sẽ bảo quản gia Nghiêm đi mua cho ta."

"Tại sao." Bùi Vũ Khanh rụt tay lại, lùi ra một bước giữ khoảng cách với Cừu Kỳ, ánh mắt thêm cảnh giác: "Mục đích của ngươi là gì?"

"Mục đích... đương nhiên là muốn phu nhân nhanh chóng bình phục rồi." Giọng điệu của Cừu Kỳ vẫn nhẹ nhàng như trước, vẻ mặt ngây thơ như không hề nhận ra sát khí đang bốc lên trong không khí.

"Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi đã nói với ta là ngươi bị mất trí nhớ, phải không?" Giọng Bùi Vũ Khanh nghe như biến thành người khác, dường như khoảnh khắc ấm áp mập mờ vừa rồi chỉ là giấc mộng ban ngày của Cừu Kỳ: "Trước đó, ta chỉ nhắc đến găng tay, làm sao ngươi biết ta có thể đọc suy nghĩ, lại nhớ ra chìa khóa của Huyền Băng Hoàn ở thư phòng, biết ta bị hàn thể, và... ngươi học đọc, học viết khi nào?"

Cừu Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc bén lạnh lùng như vậy, tràn ngập trong ký ức hàng ngày của nguyên chủ, nhưng cô không thể ép buộc mình phải quen với nó.

Thật nực cười, cô chỉ mới ở chung với Bùi Vũ Khanh chưa đầy 24 tiếng, nhưng lại cảm thấy dáng vẻ ấm áp chu đáo vừa rồi mới là con người thật của cô ấy.

"Ta không lừa nàng." Cừu Kỳ nghiêm mặt, thể hiện thái độ thành khẩn: "Vì Thú Nguyên Châu bị nàng động tay động chân, dẫn đến quá trình dung hợp của ta với nó bị lệch lạc, gián tiếp khiến ký ức của ta trở nên hỗn loạn."

"Quả nhiên ngươi đang lừa ta." Bùi Vũ Khanh biến sắc, cô giơ tay phải lên, một quả cầu ánh sáng màu lam nhạt dần dần ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Cừu Kỳ nhìn tay phải của cô: "Phu nhân, bây giờ hàn độc của nàng vẫn chưa được thanh trừ hoàn toàn, cơ thể vẫn còn yếu, tốt nhất là không nên lạm dụng linh lực."

"Bớt nói nhảm." Bùi Vũ Khanh giơ tay lên, làm tư thế tấn công: "Nếu ngươi đã biết, tại sao còn diễn kịch với ta, ngươi còn muốn gì ở ta nữa?"

"Mục đích của ta đã nói rồi." Cừu Kỳ nhìn cô, đôi mắt trong veo vẫn tràn đầy sự bình tĩnh: "Bù đắp cho nàng, bảo vệ nàng."

"Hừ..." Bùi Vũ Khanh cười khẩy, ánh mắt đầy mỉa mai: "Bây giờ ngươi đang nói với ta rằng, ngươi sẽ nương tay với một người đã từng có ý định gϊếŧ ngươi và đã ra tay sao?"

"Đúng vậy, cứ coi ta bây giờ là một kẻ ngốc cũng được. Nếu nàng hận ta, hãy nhân lúc ta đang rối loạn trí nhớ mà hành hạ ta đi." Cừu Kỳ tiến lên một bước dài, đặt mình vào phạm vi tấn công của Bùi Vũ Khanh: "nàng muốn làm gì ta cũng được, ta cam tâm tình nguyện chịu phạt."

"Ngươi... thật sự điên rồi sao?" Bùi Vũ Khanh kinh ngạc.

Cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt không chút che giấu của Cừu Kỳ, dưới ánh nhìn thẳng thắn, nóng bỏng như vậy, dường như mọi sự phòng bị đều trở nên vô ích.

Cảm giác bị rối loạn này, Bùi Vũ Khanh đã lâu rồi không có.

Dù bị giam cầm trong khuê phòng này, cô cũng không hề hoảng sợ, vẫn có thể thực hiện kế hoạch trả thù của mình một cách có đầu không lộn xộn , nhưng hôm nay, chỉ một ánh mắt như vậy, cô đã do dự.

"Muốn xem không?"

Cừu Kỳ không dừng bước, cô đứng trước mặt Bùi Vũ Khanh, kéo tay trái đang buông thõng bên hông cô ấy lên, đưa đến gần môi, sau đó cúi đầu, liếc mắt nhìn Bùi Vũ Khanh, khẽ mở môi cắn vào mép găng tay, nhẹ nhàng kéo một cái, cởi bỏ thứ vướng víu này.

Cảm giác tay trái được giải phóng trong nháy mắt khiến ánh mắt Bùi Vũ Khanh lóe lên.

Cừu Kỳ đưa tay, đan những ngón tay của mình vào những ngón tay của Bùi Vũ Khanh, sau đó cong ngón tay, mười ngón tay đan vào nhau.

Da thịt chạm vào nhau, là một cảm giác xa lạ, một lạnh một nóng, sự va chạm cực đoan, máu chảy trong huyết quản mang theo sự mãnh liệt khiến tim đập nhanh, Bùi Vũ Khanh lảo đảo một bước.

Sau đó, cô gái đang cười duyên kia nhón chân lên, ghé sát tai cô hỏi.

"Phu nhân, đọc được chưa, ta thích nàng."