Rồi… Đàm Cảnh Dật chợt nhớ đến chuyện Kiều Kha nói rằng mẹ anh đã qua đời.
Nhưng từ khi anh có trí nhớ, mẹ anh luôn là Tống Kinh. Bố mẹ chăm sóc anh không phải là quá chu đáo, nhưng cũng đã dành cho anh sự yêu thương đầy đủ. Nghĩ vậy, anh lại thấy lời của Kiều Kha thật quá vô lý.
Vương Trung Hải ngồi không xa, vừa nghe quay phim báo rằng một máy quay có vấn đề, đang được điều chỉnh, liền tiến lại gần xem.
Cái thói quen sửa chữa “đập một cái” của người Trung Quốc khiến Vương Trung Hải không kìm được mà vỗ mạnh vào máy quay.
Chính cái vỗ ấy khiến ống kính xoay về phía gia đình đang vui vẻ, rồi *cách* một tiếng chụp được một bức ảnh.
Vương Trung Hải lẩm bẩm, “Xong rồi chứ…”
Lời chưa dứt, máy quay đột nhiên đổ sập xuống đất, kéo theo cả Vương Trung Hải ngã dúi dụi, ống kính vỡ tan tành.
Mọi người trên bàn ăn, mỗi người một tâm tư, đều đổ dồn ánh mắt về phía Vương Trung Hải. Nhưng ánh mắt của ông ta chỉ dán chặt vào Tống Kinh.
Tống Kinh ánh mắt hơi khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn giữ nụ cười đoan trang, giọng nói đầy quan tâm, “Đạo diễn Vương, không sao chứ?”
“Không, không sao…” Vương Trung Hải cười gượng rồi đứng dậy, “Chẳng qua bị trượt chân thôi.”
Để che giấu sự lúng túng, ông ta yêu cầu dựng lại máy và tiếp tục livestream.
Ánh sáng phản chiếu từ ống kính lóe lên, lọt thẳng vào mắt Kiều Kha. Cậu ta đột nhiên lên tiếng, “Đạo diễn Vương, ông bước lên phía trước một bước đi.”
Vương Trung Hải không hiểu chuyện gì, vừa gặp chuyện xui xẻo đã khiến ông ta khó chịu lắm rồi. Nhà họ Đàm thì thôi đi, nhưng nhìn cách Kiều Kha và Đàm Cảnh Dật tương tác, rõ ràng Kiều Kha chỉ là một công cụ, sao dám dùng giọng điệu ra lệnh với ông ta?
Vì vậy, Vương Trung Hải cứng đầu đứng yên tại chỗ, coi như không nghe thấy.
Trước ống kính, Kiều Kha giọng điệu bình thản, nhưng lời nói lại khiến người khác phải rùng mình, “Đạo diễn Vương, tôi đã nhắc rồi, bước lên phía trước một bước, ông chỉ tối đa bị ngã thêm một lần nữa thôi. Nhưng mà…”
Vương Trung Hải chưa kịp nổi giận, đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng *cạch cạch*. Chỉ vài giây sau, dây điện của chiếc đèn chùm giữa phòng khách đứt phựt, những viên pha lê lấp lánh đổ ập xuống đầu ông ta.
Kiều Kha chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Vương Trung Hải, đá mạnh vào bụng ông ta một cú. Vương Trung Hải ngã vật xuống đất, chiếc đèn chùm chỉ kịp đập trúng chân ông ta.
Chiếc đèn chùm suýt chút nữa đã rơi trúng mũi Kiều Kha. Đàm Cảnh Dật cảm thấy tim mình đập thình thịch, một nỗi sợ hãi dâng lên. Anh vội kéo Kiều Kha lại, “Cậu có bị điên không? Đứng gần thế, lỡ đèn rơi trúng thì sao?”
Kiều Kha giọng điệu nhẹ nhàng, “Trong mệnh ông ta vốn chỉ có tiểu nạn, không có đại họa. Lần này là do bị liên lụy từ nhà anh.”