Sau Khi Nhận Lầm Phản Diện Thành Nam Chính

Chương 10

Trước kia, ít ra công tử còn có thể xuống đất ra ngoài đi dạo đôi chút. Còn bây giờ, chỉ có thể nằm trên giường, dựa vào linh dược để kéo dài mạng sống.

Nghĩ đến đây, Tử Thanh không kìm được, nước mắt trực tiếp trào ra, khóc nức nở.

"Được rồi, lớn rồi còn khóc nhè, mất mặt lắm." Mạnh Ký Hoan đau đầu không thôi.

"Công tử..." Tử Thanh nghẹn ngào, vừa vội vàng lau đi hai dòng nước mắt.

"Mộ Thanh Dã, ngươi lui xuống trước đi. Ta hơi mệt, muốn ngủ thêm một lát." Mạnh Ký Hoan kéo chăn đệm phủ kín người, giọng nói mang theo chút uể oải, không muốn dây dưa thêm.

"Công tử... Ngài không ăn cơm trưa sao? Ăn một chút rồi ngủ tiếp cũng không muộn." Tử Thanh thấp giọng hỏi.

"Không ăn, ta muốn ngủ."

Mạnh Ký Hoan kéo chăn, vùi mình vào bên trong, mặc kệ thế giới bên ngoài.

Thân thể này yếu đuối đến mức nói hai câu đã mệt, thật sự khiến người ta muốn chửi thề. Đợi y tỉnh dậy nhất định phải uống viên đan dược kia.

Hiện tại ngủ vẫn là quan trọng nhất.

Mộ Thanh Dã thức thời rời đi. Tử Thanh vẫn ở lại trong phòng tiếp tục canh giữ công tử của mình.

Mạnh Ký Hoan mơ một giấc mộng. Trong mộng, y quay trở về thế giới hiện thực, sống cuộc đời sinh viên đại học đầy tự do và lười biếng. Không có xuyên thư, không có hệ thống, chỉ có chính y, giản đơn mà an bình.

Nhưng chung quy mộng chỉ là mộng. Người luôn phải tỉnh dậy.

Khi Mạnh Ký Hoan mở mắt, ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi.

"Tử Thanh..."

Nghe thấy giọng y vọng ra từ sau màn che, Tử Thanh vội vén rèm, cúi đầu cung kính hỏi: "Công tử, ngài tỉnh rồi? Đói bụng sao?"

"Đưa cái hộp trên gối cho ta." Mạnh Ký Hoan chỉ tay, ra hiệu Tử Thanh đỡ mình ngồi dậy.

"Công tử, sáng nay trên giường đâu có cái hộp nào..." Tử Thanh thắc mắc nhưng vẫn làm theo lời y, cẩn thận mở hộp ra rồi đặt trước mặt y.

Mạnh Ký Hoan nhìn viên đan dược tròn trịa, bóng bẩy bên trong, khóe môi cong lên, ánh mắt sáng rực như ngọc lưu ly. Y cầm viên thuốc, mân mê trên đầu ngón tay, giữa hàng mày không giấu được sự phấn khích.

"Tử Thanh, công tử nhà ngươi muốn sống lại rồi!"

"Công tử, đây là thứ gì vậy?" Tử Thanh tò mò hỏi, ánh mắt đượm vẻ nghi hoặc.

"Thứ có thể giúp ta từ cõi chết trở về." Mạnh Ký Hoan bật cười, một tay nhanh như chớp bỏ viên đan dược vào miệng.

"Công tử! Không thể tùy tiện ăn đồ không rõ lai lịch! Nếu chưởng môn biết, ngài ấy sẽ đánh chết nô tài mất!" Tử Thanh hoảng hốt, vội vàng định ngăn y lại.

"Yên tâm, đây là thứ tốt."

Chẳng màng lời can ngăn, Mạnh Ký Hoan nuốt viên thuốc xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng dược lực hùng hậu như dòng nước lũ cuộn trào khắp cơ thể y, xông thẳng qua kinh mạch, nhanh chóng chữa trị những tổn thương và bồi bổ từng tế bào đã héo mòn.