"Đánh hắn, đánh thật mạnh cho ta!"
Dưới bậc thang phủ đầy tuyết, một thiếu niên áo đen chừng mười sáu, mười bảy tuổi bị hai đệ tử mặc trường bào nguyệt sắc mạnh mẽ ép quỳ xuống đất. Đứng trước mặt hắn, một đệ tử khác cầm trong tay roi xương tiên, không chút nương tay quất thẳng vào lưng thiếu niên.
Roi quất xuống, máu tươi bắn ra, nhưng thiếu niên không kêu rên lấy một tiếng. Hắn chỉ cúi thấp đầu, đôi lông mi dài và dày khẽ run rẩy.
Gương mặt hắn tái nhợt như tuyết, đôi môi đỏ bừng mang theo nét cười chế giễu mỉa mai. Mái tóc đen rối bời xõa tung, phủ xuống đôi vai gầy. Trong khung cảnh tuyết trắng bao phủ, thân hình mảnh khảnh đơn bạc của thiếu niên càng trở nên yếu đuối thảm thương.
"Cười cái gì?" Tử Thanh đứng trên bậc thang nhìn thấy bộ dạng của hắn, tức giận quát lớn. "Ăn cắp đồ của công tử, ngươi còn dám cười?"
Thiếu niên khẽ nhếch môi, nụ cười nhợt nhạt càng thêm rõ ràng: "Muốn kết tội ta, chẳng lẽ ngươi sợ không tìm được lý do sao?"
"Còn dám giảo biện!"
Từng roi lại từng roi quất xuống. Gương mặt thiếu niên càng lúc càng trắng bệch, khóe môi nhè nhẹ tràn ra máu tươi đỏ thẫm, làm sắc môi tái nhợt lại mang thêm vài phần quyến rũ kì dị.
"Ngươi cứ quỳ ở đây! Đợi khi nào công tử bảo ngươi đứng dậy thì lúc đó mới được đứng!" Tử Thanh nói xong liền xoay người bỏ vào trong phòng.
Đêm đó, tuyết lớn vẫn rơi không ngừng, không có dấu hiệu ngừng lại.
Bên trong phòng, gió lạnh luồn qua khe cửa sổ khắc hoa tinh xảo, làm rung nhẹ tấm rèm mỏng. Trong căn phòng cổ kính, đồ đạc tuy bày biện đơn giản nhưng trang nhã, ngập tràn mùi thuốc đắng. Một lò hương khắc hình thú thần đặt trên bàn gỗ trầm đang âm thầm tỏa hương thơm.
Hai bếp lửa đang cháy rực, hỏa khí cực vượng, khiến gian phòng ấm áp đối lập một trời một vực với cái rét căm căm ngoài trời.
Trên giường mềm mại phủ da chồn trắng, một thiếu niên nằm yên lặng. Da dẻ y trắng nõn như sương tuyết, trên mặt hiện rõ vẻ bệnh tật, đôi môi không chút huyết sắc. Hô hấp của y nhẹ nhàng mà yếu ớt, đôi mày nhíu chặt, lộ ra sự mệt mỏi.
Mái tóc đen dài mềm mại xõa tung trên gối, vài sợi lướt qua làn da mịn màng của y càng làm nổi bật nét yếu ớt của thân hình mảnh mai ẩn dưới lớp chăn.
Rất lâu sau, thiếu niên khẽ mở mắt, đôi con ngươi màu hổ phách mơ màng nhìn màn trướng trên đầu.
Mạnh Ký Hoan chớp mắt vài lần, cố gắng quan sát xung quanh nhưng chẳng nhận ra được gì.
Y mơ hồ nhớ lại, rõ ràng đêm qua còn đang thức khuya viết luận văn trong ký túc xá, tại sao mở mắt ra đã thấy bản thân ở một nơi hoàn toàn xa lạ?
Thiếu niên cố gắng nhấc người dậy, nhưng phát hiện cả cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.