Lúc này, Furuya Rei đang ngồi đối diện tôi, cùng ăn tối, bên cạnh phần ăn còn có một đĩa bắp cải cuộn nước trong, món đặc biệt của nhà ăn hôm nay. Tuy nhiên, thực tế là tôi không hề mời anh ta ăn cùng. Tôi chỉ dùng ngón tay cái chỉ về hướng nhà ăn trước khi anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt nói chuyện với tôi.
Sau đó, anh ta đi theo tôi.
Rồi sau đó nữa, anh ta ngồi cùng bàn với tôi, ăn cùng một phần ăn.
Bây giờ tôi phát hiện ra Furuya Rei có một ưu điểm - anh ta thực sự không hề thù dai. Nếu ai dám làm với tôi những chuyện như sáng nay, thì tốt nhất người đó nên thôi học ngay lập tức, nếu không thì đừng hòng tốt nghiệp trường cảnh sát một cách vui vẻ. Về ưu điểm này, tôi không muốn nói thẳng với Furuya Rei, tránh để anh ta hiểu lầm, nghĩ rằng tôi có tình cảm kỳ lạ nào đó với anh ta.
"Tôi có thể hỏi cậu một câu được không?" Furuya Rei nắm bắt cơ hội lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, khi thấy tôi ngồi xuống. Đó là kiểu nghiêm túc như thể bài tập nhóm phải nộp vào ngày mai, nhưng anh ta phát hiện ra tôi, người cùng nhóm, chưa viết được chữ nào.
Vì anh ta đã hỏi như vậy, tôi nói thẳng: "Không được."
"..." Furuya Rei khựng lại hai giây, rồi kiên trì nói: "Tôi muốn biết cậu đã nghĩ gì vào sáng nay? Rõ ràng cậu có cách khác, nhưng tại sao lại cố tình để giáo quan nói cậu vi phạm quy định, hủy bỏ thành tích của cậu?"
Được rồi, bây giờ tôi lại phát hiện ra một khuyết điểm của anh ta - cứng đầu, ngoan cố.
"Tôi cũng muốn biết cậu đang nghĩ gì khi ngồi trước mặt tôi lúc này."
Furuya Rei nghiêm túc nhìn lại tôi: "Cậu có thể đừng lúc nào cũng thiếu nghiêm túc như vậy được không?"
"Được rồi, vì cậu làm phiền tôi."
"Cậu đang nói đến nguyên nhân của chuyện sáng nay, hay là lý do cậu đang lảng tránh tôi bây giờ? Nếu tôi làm sai điều gì, tôi có thể giải thích, gỡ bỏ hiểu lầm giữa chúng ta."
Theo tôi biết, 80% những suy nghĩ trong đầu một người chỉ có 20% được nói ra thành lời.
Tôi ăn một nửa miếng bắp cải cuộn, rồi mới chậm rãi nói: "Tôi không ngờ rằng khi có người nói xấu cậu, cậu lại tự kiểm điểm lỗi lầm của mình trước."
Furuya Rei sửng sốt , hỏi lại: "Chẳng phải đó là điều cơ bản sao?"
Tôi phẩy tay: "Nếu có ai nói thẳng vào mặt tôi rằng tôi phiền phức, tôi sẽ nói hắn ta là đồ rác rưởi, kèm theo một cái đảo mắt. Đừng sợ đắc tội với người khác, bạn học. Cậu biết Nietzsche không? Nhà triết học sinh ra ở Phổ này đã nói, "Nguyên tắc đạo đức cơ bản của cuộc sống là hạnh phúc". Nếu điều gì đó khiến cậu khó chịu, cậu phải biết cách phản kháng."
Furuya Rei có vẻ khó hiểu trước lời nói của tôi, cau mày dò hỏi: "Ý cậu là, bảo tôi phản kháng lại cậu sao?"
"Nếu cậu muốn chết thì cứ thử xem." Tôi nói xong, nghiêng đầu cười, "Tự do thực sự luôn có giới hạn. Vượt quá giới hạn, cậu sẽ thấy thế giới này chẳng có gì tốt đẹp. Bây giờ thì im miệng, ăn nhanh lên, cậu làm đồ ăn của tôi nguội hết rồi."
"..."
Tôi đang ăn giữa chừng thì chợt nhớ ra một chuyện: "Furuya, cậu có muốn ăn bánh không?"
"Là loại bánh ăn được, hay là một loại tiếng lóng nào đó?"
Nếu tôi không nhìn nhầm thì anh ta đang rất cảnh giác.
"Tôi có 800 yên, định mua bốn hộp bánh trôi Mitarashi, nhưng chắc là ăn không hết, cậu có muốn một hộp không?"
"Cậu không cần phải ăn hết hôm nay, ngày mai vẫn có thể ăn tiếp."
Tôi nhún vai, không phủ nhận cũng không đồng ý.
Ăn xong, tôi đi trước mà không đợi Furuya Rei.
Bên ngoài trường cảnh sát có một cửa hàng tiện lợi Lawson. Nhưng thật tiếc là chỉ còn lại hai hộp, tôi còn dư 400 yên. Lúc thanh toán, tôi hỏi nhân viên thu ngân có nhận tiền boa không?
Anh ta không trả lời, tôi liền đưa số tiền còn lại cho anh ta. Trước khi tôi chọn chỗ ngồi, anh ta vò vã hỏi tôi có muốn uống trà không.
"Được."
Tôi cũng chẳng quan tâm.
Nhân viên thu ngân rót cho tôi một cốc trà xanh trong cốc nhựa trắng.
"Cảm ơn."
"... Không có gì."
Vừa nói xong, anh ta vội vàng đi dọn kệ hàng. Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta vài lần, chỉ có 400 yên thôi mà, cùng lắm là một bát mì soba không thêm đồ, không cần phải nhiệt tình với tôi như vậy.
Nhưng mà, cảm giác cũng không tệ.
Tôi vừa định quay lại chọn chỗ ngồi. Qua cửa sổ, tôi thấy Hagiwara Kenji, Matsuda Jinpei, Morofushi Hiromitsu và Date Wataru đang đứng nhìn tôi, không biết đã đứng đó bao lâu, nhìn bao lâu rồi. Đặc biệt nhất là Hagiwara Kenji, đang nhìn tôi với nụ cười khó hiểu.