Vì Quá Mạnh, Tôi Buộc Lòng Phải Trở Thành Nam Chính

Chương 1

Mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi của Thời Hàn Lê.

Cô cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương, đó là một trực giác nguy hiểm cận kề làm cô sởn hết gai ốc, trực giác nguy hiểm này là kinh nghiệm sống còn được cô tích lũy sau nhiều trận chiến, là nền tảng hết sức quan trọng để cô sinh tồn. Vì thế, chưa kịp nghĩ ngợi gì là cô đã mở to mắt ra.

...Rồi cô hít một hơi lạnh.

Một con dao găm đang đâm thẳng vào mắt cô, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên mũi dao khiến cô không thể hoài nghi rằng nó sẽ đâm xuyên qua não mình.

Toàn thân Thời Hàn Lê căng cứng, ngay tại khoảnh khắc đó, cô không có thời gian nghĩ ngợi, hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể, cô vơ bừa lấy một vật gì đó bên cạnh, làm ngơ luôn cả cảm giác kỳ lạ của vật đó, tức thì giơ lên che chắn trước mặt mình!

Phập.

Tiếng kim loại trầm đυ.c xuyên qua da thịt gần trong gang tấc, hốc mắt Thời Hàn Lê mở to, trong ánh nhìn run lên nhè nhẹ của cô, thứ chất lỏng hôi tanh và nhầy nhụa bắn tung toé lên mặt cô.

Cô sững người, kẻ cầm dao đâm vào cô cũng ngẩn ra.

Một giọng nói run rẩy và yếu ớt cất lên: “Đằng... đằng đó chưa bị biến đổi à?"

Thời Hàn Lê không trả lời người kia, hay nói đúng hơn là não cô thậm chí còn chưa kịp tiếp nhận câu hỏi này. Cô liếc nhìn mọi thứ quanh mình, đồng tử đột nhiên co rút.

Đây là một địa điểm giống như tầng hầm bị bỏ hoang, hàng loạt thi thể nằm ngổn ngang trên sàn... Không, không hẳn là thi thể, rõ là cô còn thấy những cơ thể rõ ràng đã thối rữa, ruột gan bị lòi ra ngoài mà vẫn đang cố gắng di chuyển trong gian nan, chúng bò lổm ngổm, phát ra những tiếng gầm gừ nhớp nháp từ sâu trong cổ họng, đôi đồng tử xanh trắng đỏ ngầu nhìn cô chòng chọc, dồn hết sức bò về phía cô.

Còn những người chưa chết hẳn, hay nói đúng hơn là trí não của họ vẫn chưa biến mất hoàn toàn, đều bị chôn vùi dưới đám xác sống, ai nấy đều gào thét đến xé lòng và vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Ánh sáng lờ mờ xuyên qua lỗ thủng chiếu rọi vào, làm mọi thứ trở nên kỳ quái hơn, đáng sợ tựa như địa ngục đã tràn xuống trần gian.

Còn thứ mà cô vô thức vớ bừa để đỡ nhát dao vừa rồi cũng chính là cánh tay của một thi thể, lực tay của cô mạnh nên kéo cả cái xác về phía mình, do đó cũng vô tình chắn ngang người cô.

Thời Hàn Lê vô thức lùi lại về sau một chút, phần lưng cô va vào bức tường lạnh buốt như băng, khiến đầu óc chìm trong trạng thái hỗn loạn của cô đột nhiên tỉnh táo lại.

"Rốt cuộc là đằng đó có phải là người không vậy! Làm ơn hãy trả lời tôi mau đi, tôi thực sự rất sợ..."

Giọng nói vừa rồi lại vang lên lần nữa, lần này rõ ràng còn mang theo âm điệu như sắp khóc.

Thời Hàn Lê bất chợt ngước mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt sắc bén trong veo của cô, giọng nói run rẩy kia đột nhiên nghẹn lại, như bị kinh sợ.