Sau khi nữ giúp việc ra ngoài, Lâm Miểu cẩn thận làm theo lời dặn, nghiêm túc tắm gội sạch sẽ.
Bụng bé lại bắt đầu kêu “ục ục”. Nhớ lại cảnh vừa rồi, mặt bé lại đỏ bừng. Bụng ơi là bụng, mày đúng là chẳng biết cố gắng chút nào!
Lâm Miểu vội vã vặn vòi nước uống vài ngụm. Đừng kêu nữa, mất mặt quá đi!
Lúc này, nữ giúp việc gõ cửa phòng tắm: “Tắm xong chưa?”
“Tắm xong rồi ạ.” Lâm Miểu đáp.
Nữ giúp việc đưa quần áo vào.
Lâm Miểu phát hiện đó là bộ đồ giống hệt bộ tiểu vương tử xinh đẹp kia mặc. Nhớ lại lời lão phu nhân lúc nãy nói sẽ cho mình mặc quần áo cũ của đối phương, Lâm Miểu không khỏi đỏ mặt.
Dù ngượng ngùng, bé vẫn mặc vào.
Khi bước ra ngoài, nữ giúp việc bắt đầu sấy tóc cho bé.
Tóc của Lâm Miểu vừa chấm ngang tai, ngắn ngắn, đen nhánh, bóng mượt.
Cả người Lâm Miểu bây giờ vô cùng thơm. Lâm Miểu không nhịn được mà hít hít vài lần.
Thơm quá!
Lâm Miểu lại cúi xuống ngửi ngửi, vẫn cảm thấy rất thơm.
Nữ giúp việc sấy xong tóc, nói: “Em ngồi ở đây chờ một lát. Tâm trạng của tiểu thiếu gia đang kích động, tạm thời không thể gặp em.”
Lâm Miểu ngoan ngoãn ngồi yên. Sau khi nữ giúp việc rời đi, bé không dám tự tiện đi lại trong phòng, sợ làm hỏng đồ của người ta. Nữ giúp việc đã đưa cho bé một đôi dép bông màu xám, mềm mại.
Đi đôi dép đẹp như vậy, trong lòng Lâm Miểu không ngừng nghĩ về anh trai nhỏ xinh đẹp bên ngoài kia.
Lâm Miểu mở balo, cất đồ gọn gàng.
Bụng bỗng nhiên không còn đói như trước nữa.
Một lúc sau, Lâm Miểu nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bé vội vàng chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa chẳng có ai cả. Lâm Miểu nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy bóng người nào.
Lâm Miểu cúi đầu, nhìn thấy hai quả táo đặt trên đất.
Lâm Miểu chớp chớp mắt, kỳ lạ. Hai quả táo này là cho mình sao?
Lâm Miểu đói đến không chịu nổi, nhặt hai quả táo lên.
Hai quả táo to tròn đỏ au, còn ngon hơn những quả táo ở trấn trên. Chắc chắn là vừa giòn vừa ngọt.
Lâm Miểu đặt táo lên bàn, chỉ nuốt nước miếng, không ăn.
Mẹ từng dặn rằng, đồ không phải của mình thì không được lấy.
Trong thôn, có một nhà trồng rất nhiều lê, lúc tới mùa, cây trĩu quả, nhìn vô cùng đã mắt, Lâm Miểu cùng bạn của mình đi hái trộm, hái được hai quả, bé cầm về một quả, chia cho em trai ăn chung…
Bị mẹ phát hiện, bà đánh cả bé và em trai một trận, sau đó kéo bé đến nhà người ta xin lỗi. Từ đó, mẹ trồng một cây lê trong sân nhà, năm sau cũng đã có quả.
Sau này, Lâm Miểu hình thành thói quen tốt, không bao giờ thèm muốn thứ không thuộc về mình.
Nhưng mà bây giờ, Lâm Miểu nuốt nước miếng, thật sự rất đói.
Trong lòng nàng lại dâng lên nỗi nhớ nhà, lúc này chắc mẹ đang chuẩn bị cơm tối rồi.
Một lát sau, có người đến gọi bé.
"Thủy Thủy, xuống ăn cơm."
Lâm Miểu nhanh chóng mở cửa, là chị giúp việc đã dẫn bé đi tắm lúc nãy.
“Lão phu nhân bảo chị dẫn em đi ăn cơm." Đối phương nói.
Lâm Miểu cảm thấy sống mũi cay cay, sau đó lại nhớ đến hai quả táo kia, liền quay vào phòng lấy ra đưa cho đối phương: "Hai quả táo này, lúc nãy em nhặt được trước cửa phòng."
Chị giúp việc có chút khó hiểu, tại sao táo lại xuất hiện trước cửa phòng của cô bé? Nhưng cô vẫn cầm lấy, sau đó nói: "Đi ăn cơm trước đã."
"Tiểu thiếu gia đang tức giận, mấy ngày nay em sẽ ăn cơm cùng tụi chị."
Lâm Miểu gật đầu, có cơm ăn là tốt rồi, những thứ khác bé không để ý đâu.
Nhưng mà, bé vẫn thắc mắc một điều, Lâm Miểu nhẹ giọng hỏi: "Anh ấy tức giận là vì không muốn em ở đây sao?"
Chị giúp việc thoáng ngẩn người, nhìn ánh mắt lo lắng, thấp thỏm bất an của cô bé, cô mềm lòng, trả lời: "Không phải đâu."