Sr các bác, mấy hôm e bận vả lại e ở trong kí túc xá, k có máy tính nên hôm nay mới viết được cho các bác. Hôm nay e sẽ tóm tắt lại chuyện của e cho các bác nghe :(
E và N hôm đó đã có... phải nói là tuyệt vời. Nhưng mọi chuyện không hay cũng từ đây mà ra.
Sáng hôm sau, e và N quyến luyến, bịn rịn. Rồi cũng đành phải để N về nhà sớm, nếu không bố mẹ N phát hiện ra thì nguy hiểm cho cả 2 đứa. Hôm đó cũng là hôm bọn e trả phòng khách sạn để về quê.
Trước khi e về, e và N đã thống nhất với nhau, đã hứa chờ 4 năm thì sẽ đủ 4 năm. Vì lúc này N còn 1 năm nữa là học hết lớp 12. Nên e bảo N cố gắng học, chuyện tình yêu cứ tạm để đó, mình vẫn chờ nhau. Còn e phải cố gắng học để lên HN với anh. Đầu tiên N hơi băn khoăn nhưng e động viên nên N cũng đồng ý. Bọn e quyết định liên lạc với nhau ít. Khi nào nhớ lắm thì nt. Sau đó e ra về
Trên xe, mấy thằng bạn cứ vặn e, hỏi em này nọ. E chỉ bảo là nhân viên thôi không có gì đâu. Và cố gắng từ chối mọi câu hỏi của chúng nó... Nhưng e đâu ngờ, trong đám bạn của e. Có đứa biết N, và hơn nữa còn biết chuyện e và N yêu nhau say đắm như thế nào khi ở chỗ em. Chuyện sẽ không có gì đâu cho tới khi....
Sau chuyến đi chơi đó 1 thời gian, gia đình e làm ăn lụi bại, công ty phá sản. Toàn bộ gia đình phải lao đao vì nợ nần. Hầu như nhà e tháng nào cũng ko dc yên thân. Bố e suy nghĩ mà bạc cả tóc đi. E nhìn mà thương bố mẹ và cô e gái nhỏ của e.
Từ sau chuyến đi, e lạnh nhạt với T hẳn. Mọi thứ e chỉ giữ ở mức độ vừa phải, nhưng T lại khác, biết e chuyện gia đình như thế. T lại càng quan tâm em hơn, thấy e lạnh nhạt, chắc T nghĩ do e suy nghĩ chuyện gia đình nên T cứ gần gũi quan tâm e suốt. Làm e càng ngày càng khó nghĩ. Mà tại sao qua thời gian tình cảm của e với T rồi với N nó cứ tăng dần đều lên. Nhưng e biết trái tim e đang hướng về N nhiều hơn. Còn T, càng ngày bố mẹ e càng quí T vì những lúc gia đình e như thế mà T vẫn bên cạnh em.
Cũng lúc này, chỉ trước ngày bố mẹ e nói với e là gia đình phá sản vài hôm thôi. Thì các bác ạ. E gánh thêm số nợ 300tr nữa... vì thua cờ bạc. Tâm trí e ngày càng suy nghĩ nặng nề. Vừa chuyện tình yêu, chuyện gia đình, nợ nần.... à lại còn cả chuyện bạn bè nưa. Giữa bao nhiêu khó khăn chồng chất như vậy. E k giả đc nợ, cuối cùng chúng nó cũng đến nhà em. Bố mẹ e biết chuyện và nói cho e biết.... Nếu phải giả cho chúng nó ngay lập tức 300tr thì gia đình mình chỉ còn cách bán nhà đi thôi con ạ. E thật sự bàng hoàng lúc đó.
Nhưng rồi e cũng giải quyết được. E xin chúng nó cho e trả dần dần, cuối cùng chúng nó cũng phải đồng ý. T thì vẫn vậy, vẫn bên cạnh e, vẫn lo cho e. Tính T thẳng thắn lắm. Lúc e suy sụp nhất về rất nhiêu vấn đề, e thường tìm đến cần sa, và vài thằng bạn thân nhất của em. Nhưng e không hiểu sao các bác ạ. Lúc chưa biết chuyện nhà e phá sản. Buổi tiệc nào cũng gọi em, lần nào e lên chơi cũng thấy các bạn vui vẻ cười đùa. Ây thế mà sau khi e tâm sự cho những thằng " bạn thân " e nghe câu chuyện của em. E cứ ngỡ rằng chúng nó sẽ giúp đỡ, san sẻ và cảm thông cho em. Nhưng KHÔNG !!!!!
Thật sự đến bây giờ e vẫn còn bất ngờ về thái độ đó. Thời gian đầu e k nhận ra sự thay đổi của chúng nó đâu, vì đã chơi thân với nhau cả chục năm trời rồi, nên e suy nghĩ vô tư và ngu dốt lắm. Mãi đến đợt tết vừa rồi. Chúng nó thể hiện ra mặt luôn.
Đêm 30 tết e vẫn còn trên HN lận đận kiếm tiền sao cho đủ 10tr về để đưa cho chủ nợ. Vậy mà k ai đoái hoài gì đén e cả. K hỏi han. Rồi lúc 8h e vẫn nhớ, thằng bạn thân chục năm trời của e gọi. Rủ e ra uống rượu, nhưng e vẫn ở HN k về đc. Thế là nó bảo e ko hết mình nay nọ, rồi nt cho e : " CÚT ". Cả mấy ngày tết cả đám chúng nó chỉ gọi cho e 1 cuộc duy nhất và hỏi : Còn.... không lấy cho tao 1 ít ". Rồi hôm kia chúng nó vừa tổ chức sn với nhau, đủ cả. Nhưng dcm thiếu em.
Vậy đấy, lúc e có tiền chỉ là đủ tiên để góp vào vui chơi cung nhau thôi, chứ k phải là tiền để bao hết chúng nó. Cứ nghĩ rằng a e vui buồn có nhau. Ai ngờ đâu, lúc e lâm vào hoàn cành này mà chúng nó lại quay ngoắt ngay như thế. 10 năm trời chơi với nhau. Nhục thật. Lúc này e chỉ nghĩ tai sao ngày trước vì chúng nó mà e lại chửi T, rồi mắng T ko ra gì trước mặt mọi người đẻ bảo vệ chúng nó. T biết e hay hút cỏ, nên có lần T đã nói với chúng nó là dừng rủ rê e, rồi chúng nó nói với e, e lại mắng T. Giờ e thấy thương T thật. Bọn chó má.
Và cũng từ mồm chúng nó mà ra cả. Dcm bọn chó chết.
Sau khoảng thời gian, cả e và cả gia đình lâm vào khủng hoảng, và nợ nần. E vẫn thấy T bên cạnh e, cô ấy càng quan tâm hơn, càng yêu e hơn thì phải. Cô ấy đi làm, biết e không có tiền, nên thỉnh thoảng bỏ tiền vào ví e rồi rủ e đi chơi, đi xem phim. Mà T k hề hay biết rằng e vẫn thỉnh thoảng lén lút nt với N. Cứ như thế, ngày qua ngày, suy nghĩ của e ngày càng nặng nề. Rồi đến ngày N đỗ DH, N mừng rõ báo tin cho em biết. Trong lòng cô ấy vui sướиɠ lắm. Vì cảm giác đỗ DH, và còn mơ mộng tới 1 tương lai sẽ được lên HN cùng với em. N còn bảo, e và N sẽ ở chỗ trọ gần nhau rồi e phải đưa N đi xem phim. E phải thuộc nhiều đường HN vào để còn đưa N đi chơi,.... Nhưng N có biết đâu... Mọi chuyện đã ra ngoài tầm kiểm soát của e rồi.
Gần ngày N lên HN, N xin bố mẹ về chỗ e chơi. E vội vàng nói dối T và về ngay với N. Tối hôm đó, e đưa N đi chơi khắp chỗ em, đi qua những con đường đầy kỉ niệm, qua trường của N, qua cả phố của N. Con phố mà nơi cuối cùng e với N chia tay nhau. Rồi e đưa N lên phố kem ở chỗ e. Thời gian N ở đây mà N chưa bao giờ đc ăn cả. 2 đứa cứ thế dắt nhau đi hết những nơi đẹp nhất ở đây. E thường vuốt mái tóc của N mỗi lần như thế N lại nhắm mắt lại và thế là không gian lại lặng im chỉ còn nghe thấy tiếng đập của trái tim thôi. Nhưng rồi, không hiểu sao T biết chuyện N về chơi với em. E thật sự không hiểu tại sao T biết. T gọi điện cho e, lúc đó T đang đi làm, còn e đang đưa N đi ăn kem. T gọi điện cho e và khóc nức nở, thì ra có đứa còn chụp cả anh của e và N gửi lên cho T. Sau này, nghe bạn T kể e mới biết, lúc đó T cứ khóc và gào lên hỏi tại sao. Tại sao? T yêu e như thế, vì e như thế mà e lại đối xử với T như vậy. Kể cả lúc e khó khăn nhất, T vẫn yêu và bên e, con e tại sao e lại như vậy với T, bạn bè T xúm lại an ủi T. E nghe dt mà trong lòng cứ dằn vặt, cũng chẳng biết làm sao cả. Rồi e cũng phải trả lời T.
- Xin lỗi em. A vẫn còn yêu N rất nhiều. Rồi e cúp máy.
E lại quay lại chỗ N, N vẫn ngồi đó, xinh xắn như thiên thần vậy. E và N tiếp tục buổi tối với nhau. Nhưng thật không ngờ, khi e dẫn N đi được 1 đoạn, thì có 1 cuộc điện thoại tới máy N. Sdt của T. Sao cô ấy có thể biết đc sdt của N. Thì ra lúc ở trên xe oto đi về, e có lấy máy thằng bạn thân " chục năm " của e để gọi cho N. Chắc nó biết đấy là N, nên lưu lại cho chắc. ( Sau này e còn biết chuyện thằng chó đáy còn nt tán của N của em, N kể cho e biết ). N nghe dt, e dịnh ngăn lại nhưng không kịp. Từ lúc nghe cuộc điện thoại, mặt N chuyển dần từ vui vẻ sang thất vọng. Lúc dập máy cô ấy như người mất hồn, và mắt nhìn vô định. Cô ấy quay sang nhìn e với ánh mắt thất vọng, ánh mắt mà chưa bao giờ e nhìn thấy ở cô ấy :
- Chị T có phải vợ sắp cưới của anh không?
- Anh...
- Không phải nói nữa. Sao a lại làm thế với em? Sao a còn gặp lại em làm gì. N hét lên rồi chạy thằng ra chiếc taxi và đóng cửa lại, mặc cho e chạy đuổi theo và cố gắng giải thích. Nhìn chiếc taxi cứ thế lăn bánh đi cho đến khi khuất bóng, e ngồi sụp xuống bên lề đường. Cảm giác tuyệt vọng, và 1 tâm trạng hỗn độn. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng mà e đã làm 2 cô gái yêu em phải tuyệt vọng. E cố rút điện thoại ra bật lên. E gọi cho T, E gọi cho N. Đều không được tất cả đều thuê bao. E lo quá, k biết T giờ đang thế nào, cô ấy đã đi làm về chưa. Còn N, cô ấy có nhớ đường vè không?. E vội lấy xe, rôi đi qua nhà cô N. E dựng xe từ đằng xa, rồi ngó vào cửa nhà cô N.
- A đến đây làm gì? Anh về đi !!!. A là đồ tồi.
N ở ngay đằng sau e, N đang đi với thằng e họ. N đẩy mạnh e ra, rồi chạy vào cửa. E lại lủi thủi ra xe. Tay châm thuốc, còn tay kia lại bấm số T. Tâm trí e lúc đó cứ làm mặc định theo phản xạ ấy, chẳng nghĩ được gì. Rồi e gọi cho bạn T. Mãi tới lúc muộn, bạn T mới nt lại cho e rằng cô ấy khóc mệt quá nên ngủ rồi. Tận lúc đó e mới cảm thấy yên tâm phần nào.
E ngồi thụp xuống bên lề đường cạnh nhà e. Chắc bây giờ T đang khóc nhiều lắm, hy sinh cho e nhiều như thế vậy mà đùng 1 cai e lại làm chuyện như vậy. Chắc T buồn lắm. Còn N nữa, sau ngần ấy thời gian tuyệt vong, rồi e lại tới thắp lên hy vọng cho N. Thời gian chưa đc bao lâu, thì cô ấy lại phải chịu đựng chuyện này. Chắc N đang suy sụp lắm. E k dám nghĩ nữa. Rồi không biết ngày mai sẽ như thế nào đây
Sáng hôm sau, e ngủ dạy đã là buổi trưa. Đt ko tin nhắn, không cuộc goi nhỡ nào. Bỗng nhiên lúc đó e cảm thấy sợ, e nhấc máy gọi cho N. Sau 1 hồi chuông dài cuối cùng e cũng nghe đc giọng N :
- Alo,N hả e đang ở đâu. E phải nghe a giải thích đã chứ.
- Không cần nói gì hết anh ạ. Đêm qua e và chị T đã nói chuyện với nhau rồi. E và a đáng nhẽ k nên gặp lại nhau. E đi về.... rồi a đừng gọi cho em nữa.
E vội gọi lại. Lại thuê bao. E vội vệ sinh cá nhân rồi phi ngay xe tới nhà cô N. Nhưng N đã đi thật rồi. N đi từ sáng nay, rất vội vã. E không hiểu N và T đã nói chuyện gì với nhau nữa. E bắt đầu thấy T thật rắc rối. E nhấc điện thoại gọi cho T.
- Alo. T hả.
-....
- E nói gì với N vậy?
- A còn dám hỏi em à. E nói tất cả những gì N hỏi, e nói hết.
- Sao....? E k biết hôm qua a nói gì với em à. Hả?
- Có, nhưng thế thì sao? E không cần biết. Tút tút.
Lại thuê bao tiếp. E thật sự cáu thật đấy. E về nhà tìm đủ mọi cách liên lạc với N, nhưng không được. Mọi thứ lại im lặng như cách đây 4 năm vậy. E lại chìm trong căn phòng, lại cảm giác tuyệt vọng ấy. Nhưng lần này thì mọi thứ nặng nề theo 1 cách gì đó khiến căn phòng trở nên vừa căng thẳng, mệt mỏi, lại vừa tuyệt vọng.
Chiều tối hôm đó T về, cô ấy vào nhà e nấu cơm với mẹ e, trò chuyện vui vẻ với gia đình e. Như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Rồi bố mẹ e lên phòng, hóa ra bố mẹ e đã biết chuyện. Cứ thế bố mẹ e nói e, E mệt mỏi, căng thẳng, rồi T lại mang đồ ăn lên và mang đồ ăn xuống, vẫn còn nguyên. E chẳng buồn ăn gì cả. Khó khăn lắm e mới gặp lại đc N. Vậy mà giờ.... Rồi thời gian lại trôi đi, nặng có nhẹ có, bố mẹ e cứ thế khuyên em. Rồi bọn đòi nợ lại đến. T lại đứng ra đưa cho bố mẹ e 1 ít góp vào cùng trả cho e. E còn nhớ thời gian đó, e suốt ngày ở trong phòng, cùng lắm chỉ đi ra ngoài mua chai nước bao thuốc, rồi lại đi về. Cứ thế thời gian kéo dài, e dường như chấp nhận an bài số phận vậy. Cuộc sống dường như lại trở lại bình thường, trở lại những ngày đầu tiên không có N nhưng chỉ thâm tâm e biết vậy thôi. E lại tiếp tục lên trường đi học, T lại đi làm. Mọi thứ như chưa có gì đảo lộn. Nhưng e biết e đang sống vô hồn.
Rồi thời gian sau lúc đó là gần tết rồi :
- A dlgt ? Tin nhắn của N. Trời ơi. Cô ấy vua nt cho mình. E vội vã gọi điện lại ngay, e k thể kiềm chế để nt đc. Nghe giọng N, e mừng quá, nhưng sao giọng N có vẻ khác khác. Sau vài câu hỏi thăm, N nói với em. Có lẽ duyên của e với N đã hết. N cũng biết chuyện của e và T nữa. Hóa ra thời gian vừa qua, T và N vẫn nt với nhau. Thậm trí N còn biết việc, T đã có thai với em trước khi e biết nữa.
- Ra tết e bay rồi.
- Sao em....
- E quyết định rồi? E học xong sẽ ở lại bên này luôn không về nữa.
................
Từ lúc đó thì e cũng chẳng còn biết N hỏi gì nữa, chẳng biết N hỏi thăm ai nữa. N k cho e biết ngày N đi. Chỉ biết N sẽ sang với chị N. Rồi điện thoại của N lại thuê bao. Những tháng gần cuối năm là những tháng tồi tệ nhất của em. Chưa bao giờ e lại cảm thấy tồi tệ như vậy. Nợ nần, gia đình, bạn bè, tình yêu. Tất cả mọi thứ, e chẳng còn gì cả. Lúc này T cũng đã có thai với em. Mọi thứ giữa e với T cũng đã khá hơn, vì cô ấy chẳng làm gì cả, chẳng có lí do gì e giận cô ấy cả. E chỉ thấy mình,.... Có nhiều lí do khiến e phải chán nản thế này mà. Đâu phải do cô ấy. E định vài ngày nữa sẽ nói với bố mẹ em rằng T đã có thai với e. Và bọn e sẽ tổ chức đám cưới. Mà cũng chẳng biết có tổ chức nổi không nữa. Vì bây giờ, bố mẹ e đang phải rất khó khăn mới kiếm đủ tiền sống hàng tháng. Còn e, hiện nay tiền đi làm thêm của e, chỉ đủ e chi trả hàng tháng. Giờ còn phải lo cho T cho con nữa. Cứ tất bật với cả ngày công việc, rồi đi học. Tối đến e nằm ở kí túc xá, lại nằm giường 2 tầng, e lại nhìn lên phản của thằng e giường trên, lại bức ảnh mà e đã giấu đi từ rất lâu rồi, e lại ngắm ảnh N trước khi đi ngủ. Cũng như cách đây 4 năm e làm vậy. Nhưng lần này thì mọi thứ khác thật rồi....
Câu chuyện của e cho tới ngày hôm nay là vậy đấy các bác ạ. Ở cương vị của e bây giờ, e chỉ muốn nói vài điêu với các bác nếu lỡ có rơi vào tình cảnh giống hoặc gần giống e. Nếu chưa quên được ng con gái cũ thì đừng bao giờ yêu người mới. Đừng lầm tưởng nỗi đau và sự cô đơn thành yêu thương. Nếu đã hứa đợi ai thì phải đợi và thêm nữa hãy tìm hiểu lý do thật kĩ rằng tại sao khi đang yêu nhau như thế mà bất chợt.... Thôi e không nói nữa, giờ các bác có khuyên em gì, hay chia sẻ gì với e, các bác cứ nói ra đi....
Vì bây giờ e muốn tìm được N cũng không khó nhưng tìm cô ấy thì còn T. Còn T thì sao ? E thật sự khó nghĩ lắm các bác ạ.
Có bác khuyên em, ngày N đi, e và T nên ra tiễn N. và khuyên em hãy chọn T.
Nhưng e cũng sợ sau vài năm nữa, e chắc rằng lúc đấy nỗi đau vẫn chưa nguôi ngoai đâu. Ông trời lại cho e gặp N 1 lần nữa thì.... Không biết sẽ như thế nào nữa. Càng nghĩ càng buồn :(