Chương 12
Thực ra thì "Vâng, con đã nghiện..." là câu nói bâng quơ lúc viết bài thế thôi. Chứ bình thường khó mà nói được câu đó. Chỉ đơn giản là "Mày nghiện rồi phải không?" Gật đầu buồn một cái đồng nghĩa với "Vâng, con đã nghiện..." thôi .Và đồng nghĩa với việc cấm cửa, cấm dùng điện thoại, cấm tiền.....Cấm tất tần tật mọi thứ trên đời. Ngày đầu tiên, mở mắt dậy đã thèm rồi, mà đã mở mắt ra là không thể nào mà nhắm mắt ngủ lại được nữa, thuốc ngủ cũng khó có tác dụng, may ra có thuốc mê hoặc thuốc phiện, hí hí. Nghĩ trong đầu là bắt đầu từ giây phút hôm qua trở đi sẽ khó khăn lắm đây... Quên chuyện đánh răng đi, đầu óc luôn luôn suy nghĩ là làm cách nào để có hàng mà chơi. Quay cuồng với thực tại, mồ hôi đổ ra đầm đìa mặc dù mới hơn 7h sáng, hai bên hông giống như kiểu có hai viên gạch đè lên, một cách nặng nhọc lê lết xuống nhà. Vừa bước xuống vừa ngáp mấy cái rõ dài, bị bắt quả tang đang ngáp kèm theo ánh mắt hình băng đạn chứ không phải là viên đạn nữa rồi. Không được tiền ăn sáng, muốn ăn gì mẹ mua... Đang vã hàng thì ăn gì bây giờ, giờ chỉ có nuốt thuốc phiện, huhu. Mẹ mua cho bát phở mà cố lắm cũng không ăn hết nửa bát. Ăn xong tội nghiệp thằng bé loay hoay như chó thiếu cứt. Mà đúng thật là chó thiếu cứt thật. ( Trước đây có vợ thằng bạn nói với thằng bạn - nguyên văn như sau " Cái thứ nghiện nhà anh thì khác gì chó với cứt. Chó có cho nó ăn thịt bò thì nó vẫn mãi nhớ đến mùi cứt. Anh có cai được thì mãi vẫn không quên được thuốc phiện đâu". Lại lê lết lên phòng, giờ này lại chuyển sang giai đoạn sốt. Trời thì mát mẻ nhưng người thì nóng vãi cứt ra, bật quạt lên nằm xem tivi cũng không yên, lại chuyển sang lạnh, lạnh đến thun người ấy, đặc biệt là lạnh sống lưng, mà mồ hôi vã ra cũng ở sống lưng, mùi mồ hôi thì khó chịu lắm. Cái thứ này mà nằm yên được một chỗ thì tài, cứ phải chuyển cách nằm liên tục, không yên được 1 phút đâu. Khi thì úp thìa, khi co quắp, nói chung đủ kiểu nằm. Nằm chán lại ngồi, một tay đấm lưng một tay bóp đùi. Lưng thì giống như gãy đôi ra, chân thì không chịu yên một chỗ. Ngồi chán lại đi, đi quanh hành lang tầng 2. Rồi đi xuống nhà, lại đi lên tầng )
Đến 11h được gọi xuống ăn cơm, nhìn mặt mình trong gương thử. Xám xịt hẳn ra, đến mình còn không nhận ra nữa là mẹ. Ngồi ăn cơm với cả nhà mà cứ cúi đầu xuống, không khí âm u mang một màu buồn. Vì mình mà cả nhà ăn cơm cũng không ngon, chắc hẳn tối qua ông bà già không ngủ được. Chắc hẳn đầu ông bà lại thêm bạc.... Muốn rớt nước mắt mà không được, người khô nước như là cây chết khô vậy. Ăn không hết nửa bát cơm, thực ra thì ăn được vài đũa. Đố mà ăn được khi đang vã hàng đấy. Giai đoạn ngủ trưa, thực ra là giờ ngủ trưa, chứ đố bố con thằng nào mà nhắm mắt được chứ nói chi đến chuyện ngủ. Đầu óc vẫn suy nghĩ làm hàng dẫn đến quyết định vượt rào. Ở ngoài hành lang kế bên hàng xóm có cây sung to, nhưng mà xa chỗ hành lang mình khoảng 1 mét. May mà có cái cửa sổ phòng tắm nhà hàng xóm, là cái ô vuông nhỏ tầm một nửa màn hình vi tính thôi.... Cũng có chỗ bám, quyết định là làm luôn, suy nghĩ dài dòng. Vẫn muốn an tâm hơn, dạo xuống nhà một vòng, ông già đang ngủ trưa, bà đang xem tivi, mình nhẹ nhàng khép hờ phòng, bật tivi và chuồn. Chạm được mặt đất là chạy một mạch luôn, không quay đầu trở lại mặc dù đang đi chân đất. Chạy một mạch đến nga ba, gặp ngay ông anh xe ôm, nhờ ông anh cuộc điện thoại thôi . Gọi cho một số đứa thì vẫn có đứa đang còn tiền. Ông anh xe ôm chở đi lấy tiền, ngồi sau cứ giục ông chạy hết tốc độ đi. Lấy được tiền lại còn phải đi mua hàng nữa.... Trên đường mua xi luôn, mua được hàng là bắn về nhà ngay. Sợ ông bà già biết, mà cái cây sung này, trèo xuống thì dễ mà trèo lên thì khó. Với tay mãi không đến chỗ bám.... Lại đi vòng trước nhà, rón rén đi sau lưng bà già đang xem tivi, may mà không bị phát hiện. Vào phòng vệ sinh đóng cửa là làm thôi
Ui za, nói chi hết độ sướиɠ khi đâm được hàng vào. Ngày đầu tiên thế là tạm ổn.....
Nói về chuyện cai. Ông bà già biết mình dính vào nghiện thì nói mình đi cai. Nhưng mình cứ khăng khăng với ông bà là mình cai ở nhà. Dễ hơn bỏ thuốc lá mà. Nên ông bà cũng tin, thế là không bị đưa đi đâu cả. Mà cũng thật là dễ hơn bỏ thuốc lá thật. Nói chung là cắt cơn thì được chứ tái nghiện hay không mới là điều khó....