Đùa Cợt Với Thế Giới Tâm Linh

Phần 3 - Chap 1

Con chó bố em mới lấy về.. nó cắn tan mấy tấm bùa dán nơi góc tường ,sân vườn… dãi nó nhễu ra quyện với thứ giấy màu vàng ệch..vón cục lại và nằm vương trên sân, bắn lên tường theo từng cái quẫy đầu của nó.. không khí quanh em như cô đọng, đứng chết chân dưới cửa nhà vệ sinh, chân em khẽ run lên, không biết vì sức nặng của cơ thể, hay sương đêm.. l*иg ngực em bồng tức nghẹn, như tỉnh cơ mê.. em thở hắt ra hộc hộc, hóa ra em nín thở từ khi phát hiện sự lạ.. hơi thở dồn dập như đua từng nhịp với con chó quái thai ấy..

Hôm trước thì nó sủa em trong cơn mơ.. trong mắt nó dường như em là mối oán thù sâu nặng vậy.. rồi còn lao lên nóc cổng.. rốt cục cái thứ gì đang ẩn chứa trong thân hình chứa quá nhiều vitamin đạm của nó..

Gió bỗng đổ về như giông tố.. chỗ em đứng là sân dưới , khuất hẳn tầm gió thổi, vì có mấy gian nhà bao quanh, em không cảm nhận được luồng gió ấy,cũng không nhìn thấy.. vì xung quanh tối đen như mực, chỉ còn chút ánh trăng lạnh ngắt ngả xuống, lúc tỏ lúc mờ..

Nhĩ Quan của em như đẩy lêи đỉиɦ điểm, khi các giác quan còn lại yếu dần.. tiếng lá khế cào vào nhau xào xào.. mấy cành đào cành khế đan nhau kéo qua kéo lại như bản vĩ cầm ma quái..

Chợt em nhớ ra, mấy tấm bùa ông thầy hồi chiều trấn yểm giờ rách tan nát, phần nằm trong dạ dày con chó quái thai, phần nằm trên cái mồm nhớp nhúa của nó, phần thì vương đầy trên nền sân..

Không còn trận đồ trấn yểm của ông, không biết sự tình gì xảy ra giờ này nữa, dù anh Thắng đã co quắp trên lưng ông lúc ông ấy về.. nhưng sao em vẫn cảm thấy bất an, cái khoảng sân từ nhà vệ sinh lên nhà mọi ngày ngắn cũn, chân sáo hai bước em cũng lên tớ nơi, sao giờ thấy xa hun hút.. cái đèn ngủ nửa xanh nửa đỏ hắt dài ra ngoài hè nhìn ma mị, lúc đấy em đánh liều, ra sao thì ra, trận đồ trấn yểm cuả ông thầy mới vỡ, ông thắng không vảng vất ở đây nữa, con chết trôi thì cũng hồn siêu phách tán, giờ chả hiểu nó đầu thai chỗ nào nữa rồi.. đầu thai thành con chó quái thai kia thì cũng chả phải, đâu nhanh đến vậy.. người chó, chó người.. đầu em ong ong, em lắc mạnh đầu, như muốn mấy luồng suy nghĩ ám ảnh bao lâu nay tuột ra hai bên lỗ nhĩ mà văng ra ngoài..

Em đặt chân cẩn trọng bước đầu tiên, định bụng gồng đít hất một phát vài bước để lao lên nhà rồi vào phòng..

Tạch tạch tạch…h…

Tiếng sạn li ti dưới đất cào nhẹ vào mặt chiếc dép xốp, cộng với sức nặng cơ thể đôi chân em đang phải gánh gồng.. bỗng vang lên rõ mồm một.. tiếng gió tiếng lá cây tiếng cành đào cành khê bỗng im bặt… em bước ra đến khoảng sân, nơi đón gió nhiều nhất.. nhưng không thấy một biểu hiện gì của việc gió đổ về như tai em nghe thấy lúc trước, như vững dạ, em liếc con chó nơi góc sân, giờ nó nằm im một cục đen thành hòn, như mệt với mấy tấm bùa.. nó chả buồn nhấc người nhảy đổng như nãy nữa.. em chỉ muốn đi thẳng tới ,sút thẳng vào cái mõm điên dại đầy quấn hút ấy.. nhưng may em kìm lòng được, bước nhanh lên đến của phòng..

Bỗng có tiếng khóc ỉ ê, từ ngoài như bấm chặt lấy vai em, định kéo em ra vậy.. tiếng khóc nấc lên từng hồi.. rồi ỉ ê như kể lể.. nghe ai oán.. lúc rõ lúc ngắt lại, như nghẹn nơi cổ họng, em quay nhanh đầu , lia tầm mắt ra ngoài sân cổng.. tiếng khóc im bặt, em bước thẳng vào phòng, dang tay đóng cửa.. tiếng ỉ ê đấy lại rõ mồn một.. em căng mắt lên nhìn thẳng ra ngoài,hai tay kéo vội hai cánh cửa..

vẫn không thấy gì..

Tiếng nấc cụt , tiếng ri rỉ khe khẽ vẫn kéo đều ,kéo đều..

em cúi xuống vơ lấy đôi dép xốp,nhắm thẳng con chó nằm một đống chỗ góc sân..

Lúc đấy em chỉ nghĩ, trận đồ trấn yểm nó cũng phá sạch.. giờ thì ném cho nó dậy.. mong cái tiếng khóc nơi xa xăm, chắc cũng chẳng phải của người kia im lặng hết đêm .. cho hai mắt em kéo rèm nốt cái đêm mộng mị..

Sáng hôm sau, vẫn tiếng gọi của quen thuộc của bố em.

Tuấn anh, dậy bố bảo.. nhanh lên..

Em nặng nhọc.nhấc tấm thân dậy, lắc mạnh vài cái, tiếng đốt sống lưng kêu lên rôm rốp, ròn cầng cậc..

Như không bất ngờ với quang cảnh ngoài sân, em kéo then cửa..

hai cải bản lề kêu lên rin tít.. ánh nắng như đã quá ban trưa dội thẳng vào mắt em.. em khẽ nheo mắt, ngáp lấy ngáp để.. dụi vài cái rồi xỏ đôi dép..

Chợt em nhớ ra ,đêm qua chính tay em đã cầm cả đôi dép xốp ấy, đề thẳng mặt con chó quái thai dị dạng .. Liếc xuống sân, bố em đứng đấy , con chó ông mới lấy giờ nằm một cục , mõm sủi tăm đầy bọt như ai đánh bả vậy.

tiếp

Tuấn anh, đêm qua đi làm về không thấy gì hả con, sao con chó mới chiều qua còn sùng sục mà giờ lại thế này, hay thằng nào đánh bả, mà bùa thầy vừa dán hôm qua sao giờ tan nát hết cả thế này

Em ngáp lấy một hơi thật dài cho tỉnh hẳn ngủ..

Con cũng không biết nữa, chắc nó ăn bậy ăn bạ cái gì ấy mà, bố để tí nữa con quẳng nó ra ao, hay mang chôn ở gốc khế cho nó tươi đất bố ạ

Bố em ậm ừ rồi thở dài đi vào nhà, không hiểu sao lúc ấy em lại dấu nhẹm chuyện đêm qua, linh tính mách bảo em điều gì đó..

Đánh răng rửa mặt xong em chạy ù lên quán nước chỗ gặp thằng thọ hôm trước, mà nghĩ đến nó em lại thấy nóng ran trong lòng như lửa đốt, lại cả lão Quý nữa.. lão già thánh vật không chết ,quỷ hành chả xong.. không hiểu đi ăn bùa ăn ngải ở cái xứ ấy kiểu gì mà giờ về rắp tâm như vậy, nhờ chính quyền cũng không được, mà nhờ thầy pháp thì cái đất này chắc có mỗi lão cao tay..

Em chạy xe vòng vòng rồi tiện chạy ngoặt qua nhà thằng Thọ, nhà nó khóa trái bên ngoài, cửa trên lầu cũng đóng cứng lạnh tanh, đéo biết giờ này liệu nó có ngồi vần cái mớ hoa lá cành và thứ nước đặc sệt đỏ au và nặng mùi kia không nữa..

Nước nôi thuốc thang sang mồm sang mõm đây đấy rồi, em định phi thẳng về nhà ngủ bù chút, nhưng chợt nhớ đến cái trận đồ của ông thầy hôm qua trấn bên nhà bị con chó phản chủ nó cắn xé tan nát, bấm bụng đành lên nhờ lão lần nữa xuống yểm lại, chứ như đêm hôm qua và vài đêm trước.. chắc không biết còn giống gì nó hành mảnh đất gia tiên nhà em.. nhưng nghĩ đến lão em khẽ giật mình, ông thắng chiều hôm trước ngồi quắp chân trên cổ lão.. hít lấy hít để nhang tàn, lộc lá.. về nhà lão thầy khéo còn nhiều đồ thuần âm, khéo âm khí của ông thắng nuốt trọn lão thầy rồi cũng nên..

Về số ve ga hết lực, em chạy về hỏi bố địa chỉ nhà lão, rồi cứ thế dông một mạch, hóa ra lão ở cuối làng bên, lão dựng căn nhà bằng mấy cái ván thừa từ áo quan ngoài bãi tha ma làng, rồi đóng cọc ngay trên cái ao tù nơi cuối làng, một bên vách dựa và thân cây gạo cổ thụ xù xì, còn cả cái nhà ( chính xác là cái lều mới đúng) nằm trên mấy cái cọc gỗ đóng xuống nền của đáy ao..

Kịch kịch kịch.. tiếng máy của con dream tàu cũ mèm khựng lại, như lười nhác không muốn cống hiến cho chủ nữa.. may mà vừa hay đến nhà lão.

Cả căn nhà bằng gỗ từ áo quan, lặng lẽ nằm lẩn khuất sau mấy bụi dứa, bụi lau, khẽ tựa vào thân cây gạo cổ thụ xơ xác không lấy nổi một chiếc lá, chắc chưa đến mùa gạo, hay phần gốc của nó bị cỗ quan tài cỡ lớn hút hết sinh khí rồi cũng lên..

Kéttt.. ọttt. em khẽ đặt chân lên thềm cửa..

Bác Hóa ơi!! (lão tên hóa)

Bác Hóa

Bác Hóa ơi!!

Quái, giờ mới 9h sáng, lão đi ăn sáng chưa về hay còn ngủ chưa dậy..

Bỗng trong nhà vọng ra tiếng thở đặc trưng của người suyễn.. tiếng ho một tràng dài đượt như quốc..

Đây rồi!

Bức vách bằng ván khẽ thở hắt ra như tiếng lão..

Ótttt!!

Chắc lão đang ghé mắt vào kẽ hở trên vách.. em nhìn thấy ánh nắng phải chiếu qua lòng tử của lão lấp lánh trong căn phòng tranh sáng tranh tối..

Bỗng vài con chim lợn trên ngọn cây gạo kêu rú lên rồi vỗ cánh bay phạch phạch… ếch nhái dưới hồ l*иg lộn hết cả, làm mặt chiếc ao tù sủi tăm bốc lên hơi bùn ngai ngái..

Cái đéo gì vậy!! em khẽ thốt lên.

-Bác mở cửa cho cháu vào với, Trận đồ bác yểm vỡ mất rồi.

-Mày.. m.. mày là con ông trường .. xóm bên, hôm qua tao làm trận pháp hả.. (Bỗng giọng lão trùng xuống)

-Cháu đây, bác mở cửa ra cháu vào với, trưa đến nơi rồi.

-Mày..mà..y là người hay quỷ..

-Cháu là người.. bác ở trong cái thùng này lâu qúa rồi nên nhìn đâu cũng thấy quỷ hả (em khẽ cười trấn an lão, dù chắc chắn biết đêm qua nơi đây có biến)

Rầm Rầm Rầm..

Căn nhà gỗ bỗng rung chuyển. tiếng thở khò khè bên trong vọng ra rõ mồn một.. tiếng bát đũa đổ vỡ đanh óc..

Dự cảm không lành em đành thoái lui vài bước.. cánh cửa gỗ rung lên bần bật như thể sắp vỡ tung ra vậy..

May có vaì người làm đồng đi ngang, thấy sự lạ bèn dùng sức đẩy bung cái bản lề hoen rỉ, rồi nháo nhào lao vào trong đó.. em vẫn đứng ngoài .. không phải vô cảm hay thấy chết không cứu, mà trong căn nhà gỗ ấy, có một luồng khí lạnh đến rợn người đang ồ ạt thoát ra, đám quạ trên ngọn cây gạo đã mất bóng, mặt nước bên dưới căn lều gỗ bỗng đen ngòm tĩnh lặng…

Ông Hóa, ông làm sao thế.. mày giữ tay ông lại..

tiếng một ông bác làm đồng quát ầm ỹ..

Em như tỉnh cơn mê, cái luồng khí lạnh giảm đi đột ngột, không còn thổi thông thốc từ trong căn lều gỗ ra nữa..

Em lao nhanh về phía cửa , vừa nhấp nhổm thò đầu vào trong lều, có thứ mùi tanh tưởi bốc ra phảng phất, chắc từ thứ gỗ trong này.. từ vách đến sàn đến cái bàn nhỏ đang đổ lăn lóc giữa gian lều đều loang lổ .. ánh nắng với ánh đèn dầu trong phòng quện vào với nhau rồi đổ lên đám người đang vật lộn dưới đất.. ba ông bác chắc cùng xóm lão. một ông giữ tay một người giữ chân, ông ông ngồi hẳn lên bụng lão nhưng sức người dường như không chọi nổi với cái thứ to như cót thóc đang nằm phủ phục trên đầu lão..

—————