REEENNNGGGGGG!!!!!
Cái …
ĐM..
Tiếng chuông báo thức như gõ thẳng vào đầu em vậy, đánh tan đi cơn mộng mị đang dang dở..
Mấy ngày hôm nay mệt quá, chạy lo đám thằng Quyết rồi lại lên chầu mấy anh công an huyện, nhưng rốt cục khám tử thi thì Quyết nó mất vì ngạt nước ,không có tác động ngoại lực, không cấu thành án được, còn con chết trôi thì do nằm dưới hồ lâu nên chưa xác định nguyên nhân tử vong….nhưng em biết vì sao nó chết, nhưng không muốn nói ra vì sợ vướng vào cái vòng lao lý luẩn quẩn..
Em vươn vai cố lấy lại cân bằng cho cơ thể..
——-
Tuấn anh.. dậy ăn uống rồi chuẩn bị đồ cho bố mang lên cho mẹ nhanh lên
Tiếng Bố em gọi giật từ dưới bếp vọng lên..
——
Em cố gắng nhấc tấm thân dậy mặc tạm cái quần xà lỏn rồi lếch thếch ra ngoài nhà trong khi một mắt nhắm một mắt mở.. khua tạm cái điếu cày của bố , bắn lấy vài bi cho tỉnh ngủ hẳn , cái thứ tựa như râu ngô mà sao nó ma mị đến thế.. Nhả làn khói mờ đυ.c lan tỏa trong thứ ánh sáng sớm đang cố gắng len lỏi qua từng kẽ cửa..
Chân bắt đầu mất cảm giác, em vứt cái điếu xuống chỗ cũ rồi đan chặt tay vào nhau, hơi thở bắt đầu nặng nhọc, em như quên đi mình ở đâu.. em gã vật xuống sàn, đầu nghiêng về một bên, dãi bắt đầu nhễu ra má rồi chả dài xuống mang tai… cái cảm giác ma mị đó bất ngờ đưa đường dẫn lối tâm trí em về cái đêm định mệnh đó.. đêm đã cướp đi của em một thứ quá lớn .. đó là BẠN
Em chạy ra . mang theo cái đèn pin nhìn cho rõ, cái xác nằm trên bờ đá đang trương lên, nhưng làn da trắng ởn.. gương mặt phù nề nham nhở vì cá dưới vực ăn.. em nhận ra.. đó là Quyết..
Một lần nữa tim em thắt lại, đau đớn, em gào gọi tên nó.. tiếng gọi vang vọng nơi núi rừng sông nước, men theo mặt hồ ra tít đến tận cuối chân trời..đau đớn đến nghẹt thở.
Tiếng gõ mõ, niệm kinh của các Thầy và cụ ông bắt đầu vang lên đều đều.. mắt em nhòa đi vì nước mắt.. lại một lần nữa em lao mình ra rồi lặn thẳng xuống chỗ tìm thấy thằng quyết, Linh tính của em không sai, con chết trôi nằm kẹt dưới kẽ đá, em túm lấy mớ tóc của nó, nhưng có lẽ vì nằm dưới này khá lâu nên da thịt đang phân hủy mạnh, từng mảng tóc quấn chặt vào tay em rời ra khỏi đầu nó, nước bỗng nhiên vẩn đυ.c, xung quanh lăn tăn những mảnh gì đó trôi trong làn nước khẽ lướt qua mặt cổ và cơ thể em.. một chút nước lọt vào miệng, rất nhợ và mặn…
Ra sức một hồi thì lôi được nó ra , da thịt đã rã rời, rồi kéo nó lên bờ, vừa trồi lên khỏi mặt nước ,cái thứ mùi hôi kinh khủng bắt đầu tỏa vào không khí, hôi đến váng đầu váng óc.. Chó của mấy nhà xung quanh đó bắt đầu sủa vang vọng cả cái xóm núi này.. gió bắt đầu đổ về như bão, một lần nữa, bầu trời đêm đảo lộn, những đám mây trong màn đêm đặc quánh vẫn vũ trên bầu trời, như có người cầm gậy khuấy đảo vậy… Bố và em nén cơn buồn nôn bê nó đặt vào trong áo quan và đóng nắp lại, ngu dốt là không mang theo dầu gió và nước hoa nên giờ phải chịu cái mùi oi của xác chết trôi thế này đây..
Em mặc vội cái áo và bảo bố ở lại.. các thầy cần gì thì làm, con phải về gấp báo cho bố mẹ thằng quyết rồi làm mấy việc..
Leo lên xe máy em chạy như chưa bao giờ được chạy .. thoắt cái đã đến cổng làng , phi vội về nhà thì thấy xe gấu vứt lăn lóc gần cổng, gấu thì ngồi ôm gối thút thít trên hiên nhà.. nước mắt trong em được thể trào ra lần nữa.
Gấu kể, vừa đến cổng làng thì thấy một chị đứng đấy nói đi nhờ xuống chỗ ao tù cuối làng, em để chị lên xe thì đi một đoạn thấy nhẹ bẫng, quay lại không thấy chị ấy đâu lúc quay lên thì thấy chị ấy ngồi trên đầu xe từ bao giờ.. mặt bà ấy sợ lắm.. một lúc thì em không nhớ gì cả, dậy thì thấy nằm trên đám dọc mùng sát rệ ao.. Gấu lại khóc, em dìu Gấu vào nhà rồi bảo đêm nay ngủ ở đây, gọi về bảo bố mẹ là hỏng xe ngủ nhà chị làm cùng đi..
Con chết trôi giờ không biết đang ở đâu nữa, có thể nó vẫn ngồi ngoài kia, hay đứng ngoài hiên, hay trong phòng ngủ.. đầu em đau nhức. không muốn nghĩ nữa.. Đêm hôm ấy em ôm gấu ngủ..trên tóc em vẫn vương ít thịt của con chết trôi hay sao mà không thấy gấu kêu gì,còn em thấy hôi và gây đến inh đầu… bỗng
Gấu ôm em rồi ..liếʍ má..
Soạt.. Soạt…Soạp..
Mở mắt dậy đập ngay vào mắt em là con chó bố mới mua về để giữ nhà, Đm mò hẳn vào đây liếʍ dãi em đang chảy dài trên má vì cơn phê thuốc lào vừa rồi..
Em xua nó đi rồi dậy đánh răng rửa mặt..
—–
Bố ơi, bố đi chưa, cái Linh bao giờ về vậy (em gái em, nghỉ hè nên bố mẹ cho nó xuống bà ngoại chơi từ đầu hè)
——-
Tí con xuống đón nó đi rồi anh em ăn trưa rồi dặn nó trông nhà xong hẵng đi làm đấy
——-
Vâng!!
.
.
.Chiều nay lại một chuỗi ngày mệt mỏi dưới cái nóng hơn 30°c , trong xưởng bọn em làm bông sợi nên nóng hơn bên ngoài gấp mấy lần.. chiều thì nóng hầm hập, cái nóng phả thẳng vào mặt, vào quần áo…
8h tối mấy anh em đóng máy lại rồi kéo nhau ra đằng nhà vệ sinh công ti ngồi hút thuốc, tránh cái nóng phảng phất bốc lên từ những tấm tường bê tông dày khụ trong nhà xưởng.
Ngồi được một lúc thì mấy ông anh làm cùng em hỏi chuyện gia đình sao rồi, em cũng kể qua loa và giấu nhẹm chuyện vết sẹo trên trán!
Anh Hùng (làm cùng phân xưởng đầu)
—–
anh nghĩ mày nên xin chuyển xuống phân xưởng 2 đi tuấn anh.
—–
Sao vậy anh
——
anh làm đây lâu rồi nên thấy, hầu như cứ vài ba năm là chỗ mày đang làm có một thằng chết,cái xưởng này xây trên bãi tha ma cũ nên không tốt đẹp gì đâu, nhất là khu đặt máy mày đang làm đấy
—-
Anh cứ dọa em.. (em biết nhưng không muốn mấy anh em làm cùng hoang mang)
——
Thật đấy, hình như tháng này là giỗ lần hai của thằng Thụy, nhanh thật mới đó đã hai năm, cũng tại dại,cũng tại số
——
Thôi anh nhắc lại làm gì.tại số cả thôi
——
Mà trước đấy thằng Thắng làm ở đây, gầy gầy bé nhỏ nhưng chăm, ai ngờ chết tức tưởi ngay ngoài khúc cua ngoài công ti kìa..
Bất giác em hỏi
——
Anh đấy chết lâu chưa anh Hùng..
——
Được 4 năm rồi, xe ben hay xe ba chân nó đâm thằng bé mất nửa mặt
—-
Một tia nghĩ thoáng qua, Đm vậy là…
—–
Anh Hùng hỏi : Gì vậy em. lúc nó chết em chưa vào làm đâu
—
Ngồi được một lúc thì mấy ông anh vào hết, em vào nhà vệ sinh đái cái rồi chuẩn bị bàn giao ca cho ca đêm làm.. đang hành sự vừa xong thì cảm giác rùng mình ập đến.. em vội vàng kéo khóa quần chạy nhanh ra cửa để vào trong xưởng.. Đúng thật, trên trần thạch cao trong phòng vệ sinh quanh năm màng nhện đan kết vào với nhau như tấm chiếu, không biết ai nhấc một tấm sát tường lên, trên đó tối tăm đến khó hiểu.. em nhác thấy một dáng hình ngồi trên đó đăm chiêu nhìn xuống..
Tiếp
Nhác thấy bóng người trên trần thạch cao, em cố rảo bước thật nhanh vào xưởng, tiếng máy công nghiệp ,những guồng quay của mô-tơ cỡ lớn miệt mài chạy 24/24 như đẩy lùi cảm giác hoang mang và kinh sợ của em một phần nào đó, đi nhanh vào đến khu vực máy,thấy anh hùng vẫn đứng đó em lại gần rồi hỏi tiếp về cái chết của anh Thắng.
—–
Này, anh biết ông Thắng ở đâu không, tự nhiên em tò mò quá
-Mày lắm chuyện vừa thôi, hay ho gì, nó mất rồi thì kệ nó, mày muốn biết làm gì thế
Em hỏi để biết thôi, tự nhiên thấy tội tội ông ấy,định xem nhà ở đâu em vào thắp anh ấy nén nhang.
Anh Hùng bỗng trợn mắt bặm môi quát em.
-Đm, làm còn chưa hết việc à mà còn xàm vậy, hôm nọ mày đấm vỡ cái hộp báo cháy thằng Cường cứt( trưởng ca của bọn em ) nó phải bù trích lương ra để làm lại đấy, mày nghỉ phép ở nhà rồi dửng mỡ hả, về bật máy đi không nó ra nó chửi thì muối mặt
Em biết là ông ấy cố ý đánh trống lảng.. thôi kệ, để hỏi sau cũng
Vào đến máy trực của em, lúi húi bật máy lên, cái cục sắt hơn chục tấn ì ạch quay theo trục của mô tơ.. tiếng kin kít, tiếng máy khô dầu kêu như xé tai, em sợ nhất cái tiếng này, nó đúng như tiếng ta cạo vào đít bát hay cạo mía vậy, xộc thẳng vào óc..
Được một lúc thì đường hầm điều không dưới nền xưởng (nó như một hệ thống hầm chống bom các bác ạ, bề ngang rộng, nhưng hơi thấp, nó chạy như mê cung dưới nền xưởng , mỗi khu vực máy nó lại có một cái ô vuông thông lên trên và được đậy một tấm sắt đan to, đường hầm ấy để hút bông vương vãi trên sàn quy tập về phòng điều không to như một nhà máy riêng biệt) hình như đường ống nén khí bên dưới lại tắc rồi, chắ bông kẹt vào, Đm lại phiền rôì đây, gió bên dưới cứ thay vì hút xuống lại thổi thốc thẳng lên, mang theo bao vụn bông làm mù mịt cả khu đầu dây truyền, Chắc khí hút xuống tắc ứ làm mô-tơ bị đảo pha cmnr…
Em bấm số gọi ông vượng thợ điện.. định bảo ông ấy xuống hầm điều không xem thế nào..
—
Vượn ơi, anh rúc xó nào đấy..
-Xuống hầm đê, chỗ dưới dàn máy Quấn Sợi ,bị tắc một núi ở đây này, mang cái Ống tuýp sắt trong kho xuống đây cho anh, đeo khẩu trang vào không mày ăn lo bông đấy
Hay về đi, sắp giao ca rồi mà, để kệ mẹ bọn ca sau đến nó xuống đập
-“Xuống đây, lười vừa thôi đến lúc cả xưởng ngập bông thì mày đi mà liếʍ sạch NHÉ..”
Đây rồi xuống đây rồi
Em lọ mọ rúc vào kho,mất 15phút mới kiếm được cái tuýp to như cổ tay, vác è cổ ra phòng nén khí để mò xuống hầm điều không. Dưới này tối thật, chắc vì bốn bề đều là bê tông lạnh ngắt dường như bóng đêm bên trên xưởng bị dồn hết xuống đây vậy, màn đềm đặc quánh đến ngạt thở, từng luồng khí chạy trong đường hầm thổi thốc thẳng vào mặt, bạt cả tóc.. em đeo đến hai cái khẩu trang mà cảm giác vẫn có mùi bông ngai ngái, cái mùi bông thực vật lâu ngày đang mủn ra, đang đầu độc khứu giác..
Nghĩ bụng, chẳng lẽ đéo xuống…
Lò dò đi trong đường hầm mà em cảm giác như đội cả bầu trời giông bão.. mãi một lúc lâu mới gần đến nơi, đã thấy tiếng búa chan chát đập vào kim loại
Bàng-Bàng-Bàng…
Chắc lão Vượng đang đập đường ống bị tắc..từ xa em đã thấy cái bóng trắng xanh kia rồi.. tiến lại gần ,chắc lão đứng nghỉ mà không thấy động đậy.. đang định lên tiếng gọi thì em giật mình..
Đứng Nghỉ..
Cái hầm này rộng bề ngang nhưng hẹp về độc cao, em đang phải khom người để đi, Lão Vượng cũng không thua kém gì em, mà Lão lại đứng thẳng được, trong cái màn đêm đặc quạnh dưới này, cứ cách vài mét lại có một lỗ thông khí lên sàn xưởng để hút bông, vài hạt ánh sáng len lỏi xuống giúp người bên dưới định hướng được đường đi, và hơn thế nữa giúp em biết cái bóng nhỏ thó kia.. hoàn toàn không phải Lão vượng ..
RẦM–Bang—Bang …
tiếng búa chát chua lại vang lên, hình như ở khoảng cách gần, và do bốn bề đều là tường bê tông nên bao nhiêu âm thanh cứ nối tiếp nhau dội thẳng vào nhĩ quan của em..
Nhăn mặt vì bất ngờ ,em buông vội cái tuýp xuống bịt tai lại. tiếng va chạm của thanh tuýp vang lên thì tiếng búa cũng ngưng hẳn, cái dáng người nhỏ thó kia cũng biến mất trong cái mê cung địa đạo từ bao giờ..
Tiếng Vượng gọi..
Tuấn anh ơi, mày đùa tao đấy à, vào nhanh không tao lại đáp cái búa vào đầu đấy
Thì ra hắn đang lụi cụi phía bên trên một đoạn nữa.
Lên đến nơi em hỏi!!
Làm từ từ thôi anh ơi, đã đéo thở được rồi cứ hùng hục như trâu, rồi nằm dưới này thì gió nó chỉ hút xuống,nhưng đến lúc thổi lên thì thối bỏ mẹ.. haha
—–
mày xuống từ bao giờ rồi mà còn đứng ngoài ấy, đàn bà chỗ máy Quấn sợi nó có mặc váy đâu mà mày dòm ngược lên, nhanh mẹ lên
—–
Hai anh em hùng hục một lúc, hắn đập, em lấy ống tuýp phang, rồi chọc mãi ..cuối cũng thông được.
Mò lên trên xưởng nhìn người thằng nào thằng ấy như vừa vần nhau dưới ấy vậy, quần áo đầu tóc trắng đen lẫn lộn.
—
“Vượn ơi..
Tắm cái rồi chuẩn bị về đi anh, 9 h 30 rồi”
—
Hai anh em vào phong tắm, thấy ông Hùng đã đang ì ọp tắm rồi. dường như cơn mệt làm em quên hẳn đi cái sự tồn tại của kẻ ngồi trên trần thạch cao lúc tối..
Làn nước mát rượi phun xối xả vào mặt rồi miên man chảy dài trên cơ thể, quấn đi bao bụi bẩn trên người, em giật mình quay ra hỏi ông Hùng.
Này anh Hùng, ông Thắng người bé nhỏ lắm hả
—-
Mày dai quá đấy Tuấn anh… Thắng nó cao 1M6 hay sao ý, tao không rõ lắm, xưa đi cùng nó tới Vai tao thôi
Không lẽ.. người dưới hầm điều không lúc nãy..
Về uống cốc bia không Tuấn anh Ông hùng rủ
—-
Thôi muộn rồi mà, em về nhà.. không có ai ở nhà, với lại em gái em nó ở nhà một mình, để hôm khác nhé
…….
Ra lấy xe em leo vội lên phi một mạch về nhà, sợ em gái em nó ở nhà một mình, thời buổi một mét vuông chục thằng ăn cắp … ghê bỏ mẹ
—-
Linh ơi..!!! Mở cổng ra cái..
Anh đi đâu thế, em tưởng anh về lâu rồi con em gái em tất tưởi chạy ra mở cổng
mày mơ ngủ à..
Không mà!!! em vừa xang nhà bà về, thấy tiếng bát đũa lách cách dưới bếp ,em tưởng anh về
-“chắc chuột đấy”
Nhưng quái lạ, dưới bếp ánh đèn sợi đốt quen thuộc vẫn hắt ra vàng vọt, u ám lạ… Tiếng Lách cách vẫn vang lên đều đều..
Em mới hỏi Linh
Mày mở điện không tắt đi hả
—
Không mà. em có với tới đâu.
Em dựng vội cái xe, vơi tạm khúc gỗ ở đầu cổng khẽ xuống bếp, hay trộm thật.. rón rén đến cửa bếp thì tiếng bát vỡ CHOANG ..
Em nép mình vào một phía tường, vận hết khí lên cơ tay, các múi thịt giật giật liên hồi.. hít lấy một hơi thật sâu, em vung gậy như Quan vũ cưỡi Xích Thố Đao, mũi gậy như xé toạch không khí, vượt qua cả bức tường âm vung thanh, để lại tiếng Vυ'ttt xé gió lại đằng sau… mũi gậy va mạnh hế cỡ vào… cái chạn bát, tiếng bát đĩa phần vì lực của đầu gậy, phần vì va vào nhau vỡ tan tành.. “Chết cha.. gặp cướp cmnr , né nhanh quá” .. em lao ra cửa bếp thủ thế.. ánh sáng từ chiếc bóng đèn chao đảo liên hồi, chiếc máng bóng bằng sắt bên trên kẽo kẹt trong không gian tĩnh lặng như tờ…Em vận động mọi giác quan, ngoài cái bóng của em đang đổ dài trên nền gạch phía ngoài thì không còn gì bất thường.. Không có ai ở đây cả.. Hay là…
..Lách Cách…
tiếng động lạ vẫn vang lên đều đều.. kèm theo tiếng ư ử khe khẽ.. em cúi xuống gầm bếp thì .. hóa ra con chó bố mới mua.. nó đói hay sao mà đang liếʍ cái bát chắc từ lúc trưa em để, bát chạm vào thành bếp bằng gạch hoa cứ lách cách liên hồi.. Em lau vội mồ hôi đang lăn dài trên trán, cũng không trách con chó được.. chắc tại nó đói quá, đèn từ trưa bật chắc quên chưa tắt.
Em gọi cái Linh
Ê Linh mày không cho chó ăn hả..
Dạ!! chó nào anh..nhà mình có nuôi đâu
Mày thì trông nhà quạt nóc chứ để ý cái gì.Bố mới bắt về đấy.. ĐM lấy cơm nguội cho nó ăn đi rồi lên nhà đóng cửa vào mà ngủ , biết mấy giờ rồi không!!
Nó hậm hực vùng vằng ra điều khó chịu lắm.
Em lên trên nhà bắn bi thuốc, nhả làn khói mờ ảo, giá mà cứ như này, thật yên tĩnh biết mấy, đêm mùa hè từng làn gió khe khẽ len lỏi qua cây cối ngoài vườn, ánh trăng sáng vằng vặc như phủ thứ nhũ bạc kì diệu lên cả miền quê hẻo lánh..
Nhớ mẹ quá, em gọi cho bố hỏi thăm tình hình của mẹ, bố bảo chắc ngày kia là cho mẹ về thôi, ổn rồi, cứ yên tâm mà làm việc, nhớ để ý kĩ xem có gì xung quanh con bất thường không..
Em lại gọi cho gấu, mấy hôm nay bộn bề công việc quá, giờ mới thảnh thơi, chắc nó cũng chưa ngủ, Gấu em nó hay cú đêm lắm, chắc mấy hôm nay nó biết em bận việc nên cũng không thấy gọi hay nhắn tin như mọi ngày..
Đang định bấm số thì điện thoại đỏ chuông..
Số lạ…
Em lưỡng lự định tắt, vì số lạ một là gọi nhầm, hai là ai đó có công việc gấp, mà việc gấp thì gia đình là em giải quyết.. vừa gọi bố xong mà..
Chắc không có con xàm nào gọi mình giờ này đâu. chỉ có gọi nhầm. Chuông điện thoại tắt ngúm.. như biết ý định của em vậy.
(Tinh..Tinh) Tin nhắn
Mày đang chỗ nào tao Thọ đây.
….
Gì thế ! Thọ nào..
…
Tao Thọ Thông đây..
…
ĐM mày đi đâu cả tháng nay, gọi bao cuộc không được, thằng quyết mất rồi!
..
Tao biết rồi!Mới gặp nó, mai mày làm ca nào, qua quán nước gần nhà tao, tao nói..
…
Em không tin vào mắt mình nữa, những con chữ kí tự trên điện thoại như nhảy múa trước mắt.. mất mấy giây định thần em gọi lại nhưng thuê bao, gọi số chính của nó cũng không được.. Cái Quái gì xảy ra đây, nó thấy thằng Quyết ư! Không lẽ cả ba thằng đều bị..
Gạt bỏ ý nghĩa ấy qua một bên, bên thái dương em giật giật mấy cái, biểu hiện của sự mệt mỏi quá độ..
Cố hết sức em gọi điện cho gấu, mẹ gấu nghe, giọng bà vừa có vẻ hốt hoảng vừa lo lắng ,bà nói gấu em mấy hôm nay lạ lắm, toàn thắp nhang ngoài vườn vào đêm khuya, ngày không chịu ăn uống mấy, ăn hoa quả là nhiều, người rạc đi trông thấy.. Bà đang tính mai cho nó đi viện xem sao..
Em thở dài… cơ thể mềm nhũn ra “chắc nó biết chuyện và chứng kiến nên sock” Kệ cmn hết đi.. ngủ lấy sức mai lại bồn bề công việc rồi..
Khóa cửa phòng lại em đặt lưng lên giường, không quên quát con Linh đóng cửa ngoài nhà đi ngủ, thấy gì lạ thì gọi
Người em nặng cᏂị©Ꮒ ,chân tay tê đi, đôi mi mắt như đeo quả tạ, trĩu xuống…
Cơn buồn ngủ đưa em vào một thế giới mộng mị bao giờ không hay..
….
….
….
Cơ thể hết cơn mệt mỏi.. em khẽ nhấc mình dậy, đéo biết mấy giờ rồi.. có chút ánh sáng luồn lách qua khe cửa. chắc sáng rồi.. khẽ vươn vai em ra mở cửa. Ngoài trời trăng sáng sanh lét, ánh sáng kì lạ chưa từng thấy, sương mù như những đám mây bay là là khắp sân và đường làng.. Em định đóng cửa vào ngủ tiếp thì có tiếng ” thình thịch” khá mạnh phía sân dưới, như có người gõ búa cao su xuống đất..
TIẾP……
Em định đóng cửa vào ngủ tiếp thì có tiếng ” thình thịch” khá mạnh phía sân dưới, như có người gõ búa cao su xuống đất..
Một tia nghĩ chạy nhanh qua đầu.. em với lấy hai nắm cửa định đóng vào, mặc kệ điều gì đang diễn ra, đang hoành hành trên mảnh đất gia tiên, có gì để hết đến mai.. cửa phòng đang dần đóng lại .. màn sương dày đặc đang lướt nhẹ bồng bềnh ngoài sân tỏa ánh sáng hồng nhạt mờ ảo.. bất giác em nhìn lên nhà trên, cánh của chính không đóng mà mở hé tự bao giờ để lọt chút ánh sáng từ ngọn đèn thờ ra ngoài hè..
Cái Linh..
lúc đấy trong tâm trí em bấn loạn, không nghĩ được điều gì khác nữa.. đôi chân như muốn vọt trước tấm thân nặng nhọc..
Linh..Linh Linh!! Dậy ngay..
Em tung cửa nhà trên, em gái em không có trên giường.. em lục tung gầm bàn gầm ghế gầm giường.. Không có..
Tiếng “Thịch Thịch” từ sân dưới vọng lên ngày một rõ, lúc đấy trong tâm trí em chỉ nguyên dòng suy nghĩ.
Bất kể mày là thứ quái quỷ gì cũng đừng động đến gia đình tao một lần nữa
Em vung tay chụp lấy cái ấm nước trên bàn lạnh ngắt.. rồi chạy lao ra ngoài sân , con chó vẫn nằm đó, đuôi ngoáy tít liên hồi.. hình như nó mừng chứ không phải sợ, ĐM con phản chủ.. cơn giận giữ vì lo cho cái Linh, vừa vì sự mệt mỏi bao trùm làm lu mờ cả bản tính, em căng chân sút nó thật mạnh.. BỐPPP
Làn sương mù trước mắt bỗng lập lòe bao nhiêu vệt sáng xuất hiện rồi vụt tắt thình lình, bàn chân em bỗng mất cảm giác… đau quá… đá trúng cái hàng gạch phân cách giữa sân trên và sân dưới của bếp… nước mắt em lăn dài trên má.. đau quá.. con chó vừa mới đây đã đâu mất rồi.. em căng mắt nhìn trong đám sương mù ngày một dày thêm..
Thịch Thịch Thịch Thịch!!!
Cách một đoạn độ vài mét, một hình hài đang lẩn khuất đứng trước cửa sổ thứ hai của phòng em ngoảng ra mặt sân dưới lấp ló trong màn sương..
Nén cơn đau em dang tay ném thẳng cái ấm vừa qươ tạm trên bàn.. ấm nước bay như xé thủng màn đêm đẩy dạt màn sương ra hai phía, đáp thẳng vào tường vỡ tan thành từng mảnh, chiếc quai ấm đập mạnh vào tường tóe ra tia lửa..
ĐM trượt rồi…
Sương tan dần.. Em bàng hoàng hoàng nhận ra, Linh .. em gái em đứng đó mặt nhợt ra không còn sinh khí.. Chân phải nó dậm thật mạnh xuống nền gạch “Thịch .. Thịch .. Thịch” cứ vang đều trong không gian tĩnh lặng.. trên bờ tường chi chít những bóng đen ngồi sổm nhìn chăm chăm vào em từ bao giờ, Bỗng Linh giơ tay phải chỉ thẳng ra cổng, Chân nó vẫn dậu thẳng xuống nền gạch, xót xa đau đớn em muốn lao đến xem chuyện gì đang xảy ra nhưng không thể nhấc chân nổi, những tiếng U..U..U..u vọng từ đâu về như cõi xa xăm lắm, con chó bỗng vụt ra từ góc tối cuối vườn..nhanh thoăn thoắt nó nhảy dựng lên thẳng nóc nhà vệ sinh rồi sủa vang trời, người em như bị ai đẩy ra cổng, nước mắt cứ rơi đều trên má, Ra đến cổng một cảnh tượng niêu trai khiến em bàng hoàng, những dải sương mù bao phủ lên mái nhà, đám cây,bụi cỏ ven đường như muốn nuốt trọn chúng, cứ một chốc thoáng một bóng đen nổi bật trên nền trắng của màu sương lướt nhẹ qua mặt em rồi tan biến ..
Cảnh vật bồng nhòa đi trước mắt, nhưng ngôi nhà san sát, những hàng cau ven đường, cái ao tù gần nhà cứ mờ dần rồi bị màn đêm nuốt trọn, Bỗng có tiếng nổ của xe máy thì phải, trước mặt em không phải là ngôi làng nơi chôn rau cắt rốn nữa mà là một con đường hết sức quen thuộc..
Đường vào Vực Ông
Trước mặt em như vừa có chiếc xe vụt qua, tiếng loáng thoáng chuyện trò của ai đó.. cảnh vật rung chuyển như thước phim quay chậm dí sát theo chiếc xe vừa nãy..
Ê!! Tuấn anh, đi nhanh lên nắng rát hết cả lưng rồi này
Tao cũng nóng, rát hết cả mặt rồi, mày leo lên mà đèo mẹ đi Thọ, cứ ngồi đấy mà dục, xe thì Dream longcin, kẹp 3 thằng to như trâu chó mà cứ đòi chạy như bọn công thức I hả mày..
Thế thì đi nhanh lên! đến tắm phát, nóng khô cả người rồi, mấy hôm chưa đến đấy tắm tiên,kể cũng nhơ nhớ.. hề hề, À Quyết ê, châʍ ɦộ tao điếu thuốc..
Đang đi xe!!Thuốc men cái lol gì vậy bố
Châm đê, tao hút hơi tí nữa tắm đéo hút hít được vật bỏ mẹ
Tạch Tạch..!! đi chậm thôi tuấn anh ơi để tao châm thuốc
Khung cảnh trước mắt làm em choáng váng, đây chính là cái ngày định mệnh… hôm tắm trong Vực chùa Ông.
Gần đến rồi chúng mày ê ê ê!!! Giọng thằng Thọ
Rú clgt hả mày!!! cả tuần chưa tắm hả!! Em nói
Qua khúc cua kia là thấy vực rồi đấy!! Quyết nói
Lúc này xe gần tới đoạn cua chữ U thì vượt qua một xe khác cũng chiều, xe phụ nữ cầm lái có khác, đi nép hẳn vào dệ đường nhưng vẫn dữ tốc độ nhanh .. Bỗng thằng Thọ kéo một hơi thuốc thật sâu rồi vòng tay qua đầu búng nửa điếu thuốc còn đang cháy về phía sau, điếu thuốc như nhảy múa trong không trung, vừa vì vẫn chịu gia tốc từ người cầm đang chạy tốc độ cao, vừa vì gió, điếu thuốc cháy đỏ rực màu than hồng .. Quay trên không trung một lát thì nó rơi trúng vào mặt người đi phía sau… là chị mà em vừa thấy mình chạy qua… Bà ấy đưa vội tay lên ôm mặt, chiếc xe mất lái quẹo mạnh đầu sang một bên ,bánh trước quay ngang xe, chếc xe bị nhấc hẳn phần bánh sau hất mạnh chị ấy lao về phía trước.. Em bàng hoàng chứng kiến, muốn lao đến đỡ chị ấy nhưng chân như bị dính chặt.. hoàn toàn đứng ngoài câu chuyện..
Chị ấy bị đập mạnh đầu xuống đường theo lực văng của xe..Thằng Thọ nhìn thấy, nó rõ ràng quay lại, cả thằng Quyết, “Em” vẫn đang lái xe không mảy may hay biết gì cả, vừa hay vào cua thì chiếc xe khuất bóng…
Bàng Hoàng nhận ra, người phụ nữ nằm ở rệ đường hôm ấy, hoàn toàn không phải ảo giác( Các bác đọc chap đầu phần 1, lúc em tắm xong về chắc còn nhớ).. Hai thằng bạn cũng thấy, tại sao… tại sao chúng nó lại như vậy…
Khôngggggg
Em gào lên trong tuyệt vọng trước sự thật đang diễn ra trước mắt..
Cảnh vật tối sầm lại, hình ảnh cô gái đáng thương nằm đó như bị kéo ra xa rồi hoàn toàn biến mất… ngôi làng lại hiện hữu trước mắt.. Bỗng con chó từ trên nóc nhà vệ sinh ngưng sủa.. nó tru lên từng hồi ai oán, nó nhảy phốc lên cây khế trong vường rồi nhảy thẳng xuống nóc cổng nhìn xuống.. nó cất giọng trầm và vang, cứ vọng lại trong đầu em khiến các dây thần kinh như căng hết cỡ..
M..À…Y T..H.Ấ..Y R..Ồ..I C..H.Ứ
Rầm.. Rầm.. Rầm (anh ơi dậy chưa thế, mặt trời lên đến mái nhà rồi kia). Giọng cái Linh cố hét qua khe cửa..
(em không thèm ăn cơm…) chuông điện thoại em vứt cuối giường đang reo liên hồi..
Cái quái gì vậy, đầu em đau quá.
Gì vậy Linh ơi..
Anh ngủ gì mà mê mệt rồi còn khóa trái cửa vào xong hét toáng lên cả đêm thế hả, dậy không thế .. hơn 7h sáng rồi kìa
Hóa ra em mơ, giấc mơ thật quá, cơ thể vẫn nấc lên vì nỗi sợ nó mang lại, cố nhớ hết nội dung giấc mơ kinh hoàng một lần nữa.. chuông điện thoại vẫn reo..
Anh dậy đây rồi, mày nấu gì ăn chưa..
em với tay xuống lấy điện thoại
Alo, ai đấy!!! em trả lời trong sự mệt mỏi
Tao thọ đây, mày làm gì mà gọi mãi không nghe, tối qua tao hẹn mày rồi mà..
ĐM MÀY ĐANG Ở ĐÂU em hét lên trong nỗi tức giận
Mày s..sao thế, ra chỗ quán nước gần nhà tao đi giọng nó chùng hẳn xuống..
Em tắt máy rồi lao xuống giường định ra chỗ nó luôn nhưng chân phải khụy xuống, đau quá, không đứng vững nữa.. trên mu bàn chân phải em hẵn lên vệt tím đen , em cố lê ra mở cửa rồi gọi cái Linh nhờ nó lấy lọ dầu bôi đỡ đau, rồi đưa nó ít tiền dặn nó trưa mua đồ ăn, anh đi có việc nên đến công ti làm luôn rồi tối mới về..
.
.
.Ra đến gần quán nước quen thuộc, từ xa em đã thấy thằng thọ ngồi đó, gương mặt thất thần khô khốc và gầy rạc đi đang nhìn dáo dác xung quanh như lo sợ điều gì đó, em dựng xe trước cửa quán rồi lao vào vồ lấy cổ áo nó rồi trợn măt quát.
Mày là con người hay xúc vật.. ĐM mày , chúng mày .. sao không bảo tao quay xe lại.. tại sao.. HẢ.
.
Em đấm thẳng vào mặt nó, gương mặt xơ xác ,hốc hác toàn xương làm tay em ê đi..
Nó ôm mặt rồi dơ tay lên đỡ, miệng lẩm bẩm “Mày nghe tao nói đã..”
Bỗng bàn bên có tiếng thanh niên “Tưởng thế nào..”
Sẵn cơn giân em quay qua định lấy chai nước ngọt bằng thủy tinh để khô máu với thằng vừa nói câu ấy thì..
Rắc..Bốp… BỊCH
Thằng Thọ tay cầm Điếu cày đã dập đoạn giữa. mắt nó long lên, nước điếu nhỏ tong tong trên nền gạch hòa với máu của thằng vừa nói xong cách đấy vài giây….