Đùa Cợt Với Thế Giới Tâm Linh

Phần 1 - Chap 4

Em định thò tay vào xem có con cá rô ngu si nào rúc đầu vào đường ống cấp nước xuống dưới không

Vì thi thoảng bọn cá rô em thả trong bể để cho nó ăn cung quăng và rêu, vì trên này cao em ít khi mò lên lắm.. có con nó cứ rúc đầu vào lỗ đấy rồi ra đéo ra được,vào đéo vào được xong chết vữa ra, nhiều hôm súc miệng đánh răng nghe nước thum thủm nhưng cố nhắm mắt làm liều thôi , có hôm thịt con cá đen xì còn nằm trong cốc nước đánh răng.. phát nôn phát mửa …

Mở nắp lên em thấy người phụ nữ ngồi dựa vào thành bể, nước mấp mé dập dềnh quá cổ bà ta một tí, vì bà ta ngồi vẹo đầu vào phía trong nên không thấy mặt, nhưng làn da nhợt nhạt trắng ủng trắng eo như người chết trôi vậy.. cảm thấy buốt óc em nhảy nhanh xuống chạy lên nhà định gọi bố mang đèn pin lên xem chính xác đó là cái gì..nhưng lúc ấy thật sự em không thấy sợ, mà chỉ vội, lòng em nóng như lửa, thương cái dáng hình ấy

Mở cửa ra, vẫn cái bóng đèn thờ hình quả nhót tỏa ánh sáng đỏ đỏ mờ nhạt, tiếng chiếc đài bé trên ban thờ vẫn vang tiếng gõ mõ ,tiếng tụng kinh được thâu sẵn, giai điệu trầm bổng thật dễ chịu

Định với tay bật điện và lên tiếng gọi bố thì em bất giác giật mình, trên giường ngủ , bố em nằm trong quay mặt vào tường, tiếng ngáy đều đều vẫn vang lên, mẹ em nằm ngoài nghiêng nhìn ra cửa, mẹ chưa ngủ sao, mẹ nhìn em trân trân, không nói một câu, trong cái ánh sáng mờ ảo em không biết mình hoa mắt hay không em nheo mắt nhìn cho rõ thì đúng thật mẹ mở mắt to nhìn theo điệu bộ cử chỉ của em

Em lên tiếng

——

mẹ chưa ngủ ạ.

—–

mẹ vẫn không trả lời

——-

bỗng nhiên em thấy không khí bao phủ quanh da em như đôg cứng, lạnh toát

——

Em nói như một kẻ điên tự nói tự nghe

——

Con tìm cái đèn pin lên lấy con cá nó mắc trên bể nhé mẹ

À, kia rồi,

mẹ cứ để cửa , tí con mang xuống, thôi mẹ ngủ đi hơn 10h rồi

Trong lòng hỗn độn bao câu hỏi

Leo thoăn thoắt trên cái thang, em ngậm cái đèn pin vào mồm đưa hai tay nhấc hẳn cái nắp đậy xang một bên, cái dáng người ngồi trong bể vẫn ở đó..

Bật cái công tắc đèn nhưng nó chỉ chớp chớp cái rồi lại tắt hẳn, chắc ngậm trong mồm nước dãi nó ngấm vào ẩm mất cái chỗ tiếp xúc công tắc hay sao ý, luống cuống một hôi thì đèn cũng sáng

ánh sáng rọi vào trong bể thì em nhận ra

mẹ em ngồi đó, mắt nhắm nghiền, hai môi thâm đen lại

nhịp thở vẫn đều đều như ngủ vậy

dưới đất chỗ chân thang khẽ kêu … ọt ẹt…

em quay xuống thì thấy mẹ em, người nằm trong nhà lúc nãy hai tay cầm lấy hai bên chân thang, giọng bà lanh lảnh

Làm nhanh lên con, muộn rồi còn vào ngủ, mẹ giữ thang đây rồi..

Mắt em trợn trắng, mồ hôi đổ ra như tắm…

Mẹ em bỗng leo lên thang bà leo nhanh như chạy, em với tay bám thật chắc lấy thành bể…

Mẹ em khá béo nhưng lúc bà leo lên thang không hề làm thang lay động, em hiểu rồi..

Bà leo đến sát sau lưng. hơi thở mang theo cái lạnh xuyên qua gáy làm đông cứng dây thần kinh thép của em..

Bà bỗng cười lên the thé

tóc gáy em dựng lên liên hồi…

Kh..ô..ng c..òn lâ ..u nữ..a đâ..u

Em tối tăm mặt mũi nhận ra.. đó là cái vong chết trôi trong vực chùa Ông..

Nó tan biến lúc nào không biết, để lại nỗi bàng hoàng trong em, tiếng chó sủa giật liên hồi vang lên khắp xóm..

Đến bao giờ cái xóm yên bình, đặc biệt nhà em.. mới thoát khỏi cái vong chết đường chết chợ, mang theo ân oán ngút trời với em.chỉ vì một phút bồng bột xem thường tâm linh

Em hét lên trong vô vọng

Bố dậy, hai bố con bế mẹ em xuống tức tốc mang đi viện

Bà bị suy nhược

Hôn mê..

Ba ngày sau bà tỉnh

Bà nói :

Đêm hôm Bố,Em,Và Bà đi Tìm vong Lão Trung một lúc thì tự nhiên có người gọi cổng, mẹ em ra thì thấy Bà đứng đó,mẹ ra mở cửa cho Bà vào hỏi hai bố con em đâu.

Bà nội nói : Thằng tuấn anh nó trèo đầu cười cổ mẹ, đạp rơi mất cánh tay mẹ, vừa nói bà vừa dơ cánh tay nham nhở ra trước mặt mẹ em..

Mẹ em nói,câu cuối cùng mẹ nhớ là “Bà” Rủ mẹ ra ao tắm ….

Em và bố ,Bà Rợn gai ốc khi nghe từng lời nói của mẹ. thì ra gần tuần nay, gia đình em sống với Vong chết trôi…trong khi mẹ em thì nằm trên bể, lạnh lẽo, cô độc ngay trên mảnh đất nhà mình

—————