Thất Ký, Gặp Chân Tình

Chương 3

Hắn nhíu mày, vẻ mặt cho thấy rõ ràng là không hiểu. Xưa nay, sư phụ chẳng bao giờ dạy hắn thứ gọi là “lễ”, nên giờ hắn chỉ biết mở to mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng trong như muốn thăm dò xem nàng đang nói gì.

Nàng nghẹn lời, chợt nhận ra thật vô ích khi cố giải thích với một người như hắn. Thôi thì…

“Không quan trọng nữa.”

Nàng thở dài, khẽ cúi đầu, vòng tay ôm gọn hai đầu gối, cuộn mình lại như muốn tự bảo vệ trước cái lạnh hiu quạnh chốn núi rừng. Thế nhưng, tư thế ấy cũng chẳng giúp nàng bớt cô đơn. Nỗi lạnh lẽo tựa như ngấm vào tận xương tủy, khiến nàng khẽ run lên. Nàng không biết mình là ai, quê nhà nơi đâu, càng không có ai để nương tựa.

Cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi làm nỗi bất an và sợ hãi đan xen, khiến nàng chỉ muốn co ro, tìm chút hơi ấm mong manh an ủi. Dù đang là mùa xuân, không khí núi rừng vẫn buốt lạnh. Nàng ôm chặt thân mình, mà vẫn không xua đi nổi cái rét và sự trống trải trong lòng.

Đột nhiên, một lực rất nhẹ chạm lêи đỉиɦ đầu nàng, như thể ai đó đang thăm dò. Ngoài nàng ra, ở đây chỉ có thiếu niên áo trắng. Kẻ chạm vào nàng tất nhiên chỉ có hắn.

Nàng đang đắm chìm trong nỗi buồn, chẳng muốn để ý đến, nhưng hắn lại không buông tha, tiếp tục chạm nhẹ vài lần, khiến bao muộn phiền trong lòng nàng bỗng chốc bị thay thế bằng sự khó chịu.

Ngẩng đầu lên, nàng trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt còn ươn ướt, ánh lên vẻ u sầu xen lẫn tức giận.

“Ngươi chọc ta mãi để làm gì hả?!”

Nàng gắt lên, giọng vừa long lanh nước mắt vừa đầy bực bội. Chẳng lẽ hắn không nhận ra nàng đang buồn khổ, còn cố tình quấy rầy?

Thiếu niên thoáng ngẩn người trước đôi mắt đẫm nước của nàng, rồi nhướng mày bật cười, cố ý trêu:

“Sao lại khóc? Ta nhớ mình đâu làm gì quá đáng.”

Từ nhỏ, hắn đã được sư phụ rèn luyện võ công, nội lực thâm sâu, lại là kỳ tài hiếm có. Ra giang hồ, hắn chưa từng gặp đối thủ xứng tầm, lần nào xuất chiêu cũng dứt khoát không nương tay.

Vậy mà vừa rồi, hắn đã cố ý nhẹ nhàng nhất có thể. Chỉ sợ nàng quá yếu, bất cẩn một chút là tổn thương ngay. Thế nhưng nàng vẫn khóc! Hắn gãi đầu, bối rối không tin nổi chuyện này.

Nàng lí nhí đáp, sợ hắn hiểu lầm:

“Không phải tại ngươi… Ta chỉ… chỉ buồn vì bản thân thôi.”

Giọng nàng khẽ khàng, trĩu nặng tâm tư. Chung quanh, núi rừng dần chìm vào màn đêm, sự tĩnh mịch càng khiến lòng người thêm não nề. Nàng thậm chí còn chẳng biết lối thoát khỏi vùng núi này, nói gì đến chuyện sinh tồn mai sau. Ý nghĩ không còn tương lai khiến nàng chỉ muốn gục đầu xuống, vùi mặt vào gối.

Nhưng nàng còn chưa kịp cúi hẳn, một vật cứng, lạnh đã chặn ngang cằm, buộc nàng phải ngẩng lên. Thì ra đó là chuôi trường kiếm của thiếu niên. Cái lạnh toát từ vỏ kiếm áp vào da làm nàng khẽ rùng mình.

Nàng sững sờ, bị ép phải ngước nhìn hắn trong ánh chiều tà lờ mờ dần tắt. Bóng tối kéo đến, chỉ còn thấy đôi mắt hắn sáng rực, dường như ẩn chứa điều gì đó sâu xa mà nàng không tài nào đọc nổi.

“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”

Nàng lắp bắp, giọng vẫn nghẹn ngào, pha lẫn nỗi giận dỗi, nhưng vì vừa khóc nên nghe mềm mại như tiếng mèo con kêu.

Thấy nàng không cúi đầu trốn tránh nữa, thiếu niên thu kiếm về, tra vào vỏ, rồi nửa ngồi xổm trước mặt nàng. Bất ngờ, hắn đưa tay bẹo nhẹ hai má nàng, như muốn xem thử cảm giác ra sao.