“Cháu sống ở nhà họ Hách có quen không?”
Ông cụ hỏi, giọng điềm đạm.
Thanh Thanh thẳng lưng, mỉm cười: “Dạ quen ạ, mọi người đều đối xử tốt với cháu.”
Ông cụ gật đầu, nhẹ nhàng dặn dò: “Sau này, cháu cần chăm sóc bọn trẻ chu đáo hơn.”
Thanh Thanh đáp: “Đó là trách nhiệm của cháu ạ.”
Bà cụ đột nhiên chen vào, không muốn chồng mình tiếp tục trò chuyện với Thanh Thanh: “Trường Khanh, trưa nay cháu ở lại ăn cơm chứ?”
Hách Trường Khanh nhìn sang Thanh Thanh, rồi gật đầu: “Cháu có ở lại ạ.”
Nghe vậy, bà cụ vui vẻ đứng dậy định ra ngoài mua đồ.
Hách Trường Khanh quay sang Thanh Thanh, dặn: “Cô đi cùng bà nhé.”
Thanh Thanh hơi bất ngờ trước lời đề nghị này, nhưng vẫn đứng lên đồng ý.
Bà cụ cau mày, rõ ràng không thoải mái: “Không cần đâu, để bà tự đi.”
Dứt lời, bà cụ lấy chiếc giỏ trong bếp rồi bước ra cửa. Thanh Thanh nghĩ, chắc hẳn Hách Trường Khanh có lý do mới bảo cô đi theo, hoặc là anh muốn tranh thủ nói chuyện riêng với ông cụ, hoặc là muốn cô tạo thiện cảm với bà cụ.
“Bà ơi, để cháu đi cùng bà nhé. Cháu sẽ xách giỏ giúp bà.”
Thanh Thanh nở nụ cười chân thành, ngọt ngào.
Người ta nói, “Người tươi cười khó bị từ chối,” nhưng bà cụ này không dễ đối phó. Bà hừ lạnh, mặt không chút cảm xúc: “Tôi không dám phiền cô, lỡ đâu cô ném luôn cái giỏ của tôi thì sao.”
Ông cụ thấy vậy, liền lên tiếng: “Thôi, để con bé đi cùng bà đi. Tôi còn có chuyện muốn bàn với Trường Khanh.”
Bà cụ lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
Thanh Thanh nhanh nhẹn nhận lấy giỏ và đi theo bà ra cửa. Ba đứa trẻ định đi theo, nhưng cô thấy chúng đã đi đường dài, sợ chúng mệt nên không cho đi cùng.
Bà cụ đã lớn tuổi, bước xuống cầu thang hơi chậm chạp. Thanh Thanh khẽ đỡ tay bà: “Bà để cháu dìu bà nhé.”
Bà cụ nhíu mày, gạt tay cô ra: “Không cần đâu, tôi chưa già yếu đến vậy.”
Trong lòng bà cụ vẫn còn bực bội, không muốn tỏ ra thân thiện với Thanh Thanh. Bà vẫn cảm thấy đứa cháu trai xuất sắc của mình cưới phải một người không xứng đáng. Nghĩ đến chuyện này, bà lại mất ngủ cả đêm.
Thanh Thanh không biết rằng mình đã bị ví như một con lợn phá hoại vườn hoa, cô vẫn kiên nhẫn tiếp tục bám sát bà.
Xuống đến tầng dưới, bà cụ nhanh chóng rút tay ra, sợ hàng xóm nhìn thấy. Thanh Thanh cũng không ép, chỉ lặng lẽ đi theo sau.
Đến cửa hàng tạp hóa, cô thấy rau củ ở đây gần hết sạch, chỉ còn vài mớ úa héo. Cô cẩn thận chọn lựa, nghĩ thầm: “Rau đắt thế này, phải chọn cho kỹ, không thể hoang phí.”
Nếu cô mà được quyết, cô sẽ tự trồng rau cho tiết kiệm. Cô để ý thấy sân nhà họ Hách khá rộng, nhưng chỉ có mấy chậu hoa hồng.