Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê

Chương 7

Trường Khanh im lặng, bước tới cửa bếp. Từ ngoài nhìn vào, anh thấy Thanh Thanh đang chăm chú nhào bột, mái tóc được búi gọn gàng sau đầu.

Nhìn thấy cảnh đó, anh khẽ nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên, cô ấy khác hẳn Chi Chi.”

Rời khỏi bếp, anh quay sang ba đứa nhỏ. Cô cả, mới sáu tuổi, đang giúp hai đứa em rửa mặt và lau tay. Nhìn cảnh ấy, Trường Khanh cảm thấy vừa xót xa vừa tự hào. Dù còn nhỏ, nhưng cô bé đã biết tự chăm sóc mình và lo cho các em.

Khi anh tiến đến, ba đứa nhỏ đồng loạt ngẩng lên nhìn. Anh mỉm cười, xoa đầu chúng: “Đợi chút nữa ăn sáng xong rồi chơi tiếp nhé.”

Anh luôn bận rộn ở đơn vị, ít khi về nhà. Ba đứa nhỏ chủ yếu do mẹ và ông bà nội chăm sóc. Vì thiếu người trông nom nên chúng trông có phần gầy gò và lấm lem.

Đúng lúc này, Hách Phương Phương — em gái Trường Khanh — bước ra khỏi phòng, vừa ngáp vừa lười biếng hỏi: “Mẹ ơi, có đồ ăn sáng chưa? Con đói muốn chết rồi.”

Nghe mẹ bảo rằng chị dâu đang nấu ăn, Phương Phương lập tức cau có: “Sao lại để chị ta nấu? Cái thứ quê mùa đó biết nấu cái gì? Chắc toàn đồ ăn cho lợn! Mẹ, cho con phiếu lương thực, con đi ăn ở nhà hàng quốc doanh cho rồi.”

Tiếng của Phương Phương vang lớn đến mức Thanh Thanh trong bếp cũng nghe thấy rõ. Cô không khỏi cảm thấy chạnh lòng, nhưng cũng hiểu tâm lý của cô em chồng. Phương Phương đang tuổi mới lớn, thích thể diện. Anh trai phải cưới một cô gái quê mùa như cô, chẳng trách gì cô ấy bực tức.

Mẹ Hách khẽ nhíu mày. Tuy bà không thích Thanh Thanh, nhưng nghe con gái ăn nói như vậy cũng thấy khó chịu. Bà chưa kịp lên tiếng thì Trường Khanh đã lạnh lùng nói: “Em là con gái, phải biết lễ phép. Dù gì cô ấy cũng là chị dâu, vai vế lớn hơn em. Nói chuyện cho đàng hoàng.”

Phương Phương trừng mắt nhìn anh trai, cảm thấy cực kỳ oan ức. Cô ấy đã đủ bực vì phải sống chung với ba đứa cháu, giờ lại thêm một bà chị dâu từ quê lên. Giờ ngay cả anh trai cũng bênh vực người phụ nữ đó.

“Em có nói sai đâu...” Cô ấy lầm bầm trong miệng, nhưng không dám nói to hơn vì sợ anh trai mắng.

Cảm thấy bực bội, Phương Phương quay sang đám trẻ, xả cơn giận bằng cách đẩy cậu út một cái: “Tránh ra! Chỗ này đâu phải của mấy đứa! Người khác còn phải ngồi ăn nữa!”

Cậu út chỉ mới bốn tuổi, thân hình nhỏ thó. Bị đẩy bất ngờ, cậu bé loạng choạng suýt ngã khỏi ghế. Đôi mắt cậu đỏ hoe, miệng lắp bắp xin lỗi: “Xin... xin lỗi cô... con, con không cố ý...”

Cậu út vốn nhút nhát, lại mắc tật nói lắp. Phương Phương càng nhìn càng bực, gắt lên: “Câm miệng! Đồ nhóc nói lắp! Tao không phải là cô của mày!”