Nghe câu trả lời, Trường Khanh không giấu được vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng anh không ngờ cô biết nhiều như vậy.
“Tôi sẽ giúp cô, nhưng cô phải trải qua đợt đánh giá năng lực. Nếu không đáp ứng yêu cầu, tôi không thể giúp cô được.”
Thanh Thanh vui mừng ra mặt: “Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Trường Khanh nhìn cô, khẽ gật đầu: “Rửa mặt rồi đi ngủ đi.”
Nói xong, anh đứng dậy ra ngoài. Thanh Thanh lấy nước nóng lau mặt và chân, rồi nằm xuống giường.
Giường trong phòng không lớn, chỉ rộng khoảng 1m5. Sau khi nằm xuống, cô theo bản năng dịch sát vào mép giường, lòng thầm nghĩ về tình huống hiện tại.
Dù đã kết hôn, cô không muốn có quan hệ thân mật với Trường Khanh. Tuy anh rất đẹp trai, nhưng cô vẫn tin rằng tình cảm cần có nền tảng. Nếu không, thì chuyện này chẳng khác nào một cuộc giao phối vô nghĩa.
Khi đang miên man suy nghĩ, Trường Khanh bước vào. Anh đã thay bộ quân phục, chỉ mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội, để lộ bắp tay săn chắc và tám múi cơ bụng rõ ràng dưới ánh đèn mờ.
Thanh Thanh không nhịn được mà nuốt khan, rồi vội vàng nhắm mắt lại, tim đập loạn nhịp.
Cô vừa thấy xấu hổ, vừa hồi hộp xen lẫn một chút mong đợi. Dù gì, ở kiếp trước cô cũng chỉ là một phụ nữ độc thân suốt hơn ba mươi năm, đây là lần đầu nằm chung giường với một người đàn ông hoàn hảo thế này.
Trường Khanh khẽ hắng giọng, kéo dây tắt đèn. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Anh nằm xuống cạnh cô.
Dù Thanh Thanh đã dịch sát vào mép giường, nhưng chiếc giường nhỏ khiến cơ thể họ vẫn chạm vào nhau.
Trong bóng tối, Trường Khanh khẽ nhíu mày, còn Thanh Thanh thì thấp thoáng thấy tai anh đỏ lên dưới ánh trăng.
Cả hai nằm trên giường, không ai nói với ai câu nào, chỉ còn tiếng thở đều đặn vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
“Anh Hách... tôi đang đến tháng, hay mình ngủ sớm đi nhé!”
Không chịu nổi sự im lặng ngột ngạt, Thanh Thanh đành mở miệng trước.
Hách Trường Khanh khẽ nhướn mày: “Hửm?”
Lúc này, cô mới nhận ra mình đã lỡ lời dùng tiếng lóng thời hiện đại, vội vàng giải thích: “Ý tôi là... tôi đang có kinh nguyệt, không thể làm chuyện đó.”
Trường Khanh khẽ ho một tiếng, hơi lúng túng ngồi dậy, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm. Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc sẽ phải giả vờ “đến tháng” thêm vài ngày nữa để đảm bảo an toàn.
Sau khi uống nước xong, Trường Khanh nằm xuống lại, giọng trầm thấp: “Yên tâm, tôi không động vào cô đâu. Ngủ đi.”
Thanh Thanh lúng túng trả lời bằng tiếng lí nhí, ôm chặt góc chăn, cảm thấy xấu hổ không thôi. Cô mệt nhoài sau một ngày dài, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.