Diệp Dao nhẹ nhàng vỗ tay Lục Lê, mỉm cười dịu dàng nói: "Tiểu Lê, không cần đâu, hôm nay chị không đến tìm anh Lục."
"Em đi nhanh quá, hình như chị quên nói với em về việc sắp xếp chương trình Quốc Khánh, nên mới đuổi theo nói rõ với em."
Hừ, hai người đều làm việc trong đoàn văn công, có chuyện gì không thể nói trong giờ làm việc, tan làm rồi còn đuổi theo đến tận nhà người ta để nói chuyện sắp xếp tiết mục Quốc Khánh.
Lời này mà đi lừa quỷ, quỷ cũng không tin.
Rõ ràng là người phụ nữ này, nghe Lục Lê nói Lục Đình đã về, liền đặc biệt đuổi theo đến nhà họ Lục, muốn gặp mặt tên đàn ông tồi Lục Đình chứ gì?
Tô Nghiên cong môi cười: "Đồng chí Diệp, nghe nói chị còn lớn hơn chồng tôi một tuổi, sao chị có thể gọi anh ấy là anh Lục?"
Rõ ràng lớn hơn Lục Đình, còn gọi Lục Đình là anh Lục, có thấy ghê tởm không cơ chứ?
Tô Nghiên cảm thấy mình hình như cũng hơi ghê tởm, trước khi xuyên qua hình như cô cũng lớn hơn Lục Đình bốn năm tuổi, toi rồi.
Diệp Dao khựng lại, cô ta trông nhỏ nhắn xinh xắn, mọi người trong đoàn đều nói cô ta trông như cô gái mười bảy, mười tám tuổi, người phụ nữ đáng chết này lại dám mỉa mai cô ta.
Trên mặt Diệp Dao không lộ ra vui hay giận, Lục Lê hung dữ nói: "Tô Nghiên, chị đừng tưởng chị là chị dâu thì tôi không dám nói chị. Chị Dao Dao đâu có già? Rõ ràng là chị trông già hơn chị ấy mới đúng?"
Lục Lê có thể đứng ra bảo vệ mình, Diệp Dao thật sự rất vui, chỉ cần cô ta luôn đứng về phía mình, Lục Đình rồi một ngày cũng sẽ hướng về phía cô ta, vậy thì cô ta…
Cô cao ráo, khung xương mảnh khảnh nhưng không thô kệch, khuôn mặt lại tinh tế, xinh đẹp, nhìn thế nào mà lại thấy cô lớn tuổi hơn người phụ nữ kia chứ?
Lục Lê này đúng là đồ mù mà!
Tô Nghiên nhướng mày, hỏi ngược lại: "Ồ? Tôi trông già hơn chị ta ở điểm nào, ngực sao? Nói cũng đúng ha, ngực của đồng chí Diệp…" trông hơi xệ xuống nhỉ? Giữ lại cho cô ta chút mặt mũi, mấy chữ cuối cùng cô nhịn không nói ra.
Ngực của Diệp Dao không to mà còn xệ xuống, chẳng lẽ trước đây cô ta thật sự đã sinh con, cho con bú rồi sao?
Tô Nghiên bị ý nghĩ đột ngột của mình dọa sợ.
"Chị vô liêm sỉ, đợi lát nữa tôi sẽ nói chuyện này với anh cả."
Tô Nghiên cười lạnh: "Đi đi, đi nói với anh trai cô là cô dám gọi thẳng tên tôi. Tuy rằng cô chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng phải gọi tôi là chị dâu, OK? Không phải chỉ có người phụ nữ lớn tuổi hơn cô mới xứng với anh trai cô, phiền cô động não một chút đi, Lục Trư!"
Diệp Dao mắt tối sầm lại, vội vàng khuyên giải: "Tiểu Lê, đồng chí Tô cũng không nói gì, em đừng trách cô ấy! Ngực của cô ấy đúng là lớn hơn của chị…"
"Nghe nói con gái lúc mới dậy thì, nếu nhà ăn uống đầy đủ, hấp thụ nhiều dinh dưỡng, thì ngực sẽ phát triển rất tốt, không biết có phải thật không?"
Hừ, sinh ra trong thời buổi thiếu ăn, nhà ai mà ăn uống đầy đủ chứ? Nhà cô cũng không phải nhà tư bản, tuy cũng có một ít cá thịt trên mâm, nhưng ngoài dinh dưỡng thì gen di truyền cực phẩm của nhà cô cũng là một yếu tố quan trọng mà.