Thập Niên 60, Xuyên Thành Cô Gái Si Tình Vả Mặt Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Quân Nhân

Chương 29

Tô Nghiên bắt đầu thử dùng ý niệm thu hoạch anh đào, "Thu!" Ơ, anh đào trên cây vẫn không hề nhúc nhích, chẳng lẽ vẫn phải tự mình ra tay mới được?

Tô Nghiên nản lòng, vừa đặt tay lên cây định tự mình hái, kết quả toàn bộ anh đào trên cây này đều bay vào trong sọt.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

"Vèo!"

Một cuốn sách đột nhiên bay đến tay Tô Nghiên, "Không Gian Chi Ý Niệm Thao Khống Thuật?"

Ồ? Hóa ra là như vậy!

Sở dĩ cô chỉ có thể dùng ý niệm thu hoạch từng cây một, là vì tinh thần lực của cô vẫn chưa đủ mạnh.

Tô Nghiên đọc kỹ cuốn sách, phát hiện muốn tùy ý dùng ý niệm điều khiển không gian, phải luyện tập tinh thần lực cho tốt, nhưng cô cũng coi như rất lợi hại rồi, có thể dùng ý niệm thu hoạch trái cây.

Không biết khi tinh thần lực của cô trở nên mạnh mẽ hơn, thuật thôi miên của cô có tiến bộ hơn không? Nếu sau này cô có thể trở thành nhà thôi miên cao cấp thì tốt rồi.

Không gian này của cô hình như không có linh khí, cũng không có linh tuyền, thời gian trong không gian cũng giống hệt thời gian bên ngoài.

Không giống không gian trong những tiểu thuyết khác, bên ngoài và không gian có tỷ lệ thời gian là một trên mười mấy.

Nếu thật sự như vậy, Tô Nghiên thật sự lo lắng mình sẽ nhanh chóng già đi trong không gian, cho dù cơ thể cô không có thay đổi, nhưng ở lâu trong không gian tâm thái cũng sẽ già đi.

Ông trời đối xử với cô không tệ, có được không gian bình thường cô cũng đã mãn nguyện rồi.

Điều quan trọng là cô sở hữu không gian sao?

Không phải!

Điều quan trọng là cơ sở trồng trọt này kiếp trước do một tay cô gầy dựng nên, đây là cơ nghiệp mà kiếp trước cô đã tạo ra, ông trời đã trả lại cho cô nguyên vẹn, đây chẳng phải là chuyện đáng mừng sao?

Mười mẫu anh đào chín muộn, tổng cộng có bốn loại, khoảng năm trăm cây, Tô Nghiên thu hoạch được năm mươi cây, đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, đầu óc cũng hơi choáng váng.

Không được rồi, cô phải nghỉ ngơi một lát mới được.

Tô Nghiên không màng đến những quả anh đào trong nhà kính, trở về căn biệt thự của mình, nằm trên ghế sofa ngủ say sưa.

Tên đàn ông tồi tối qua đã được ăn mặn, như phát điên hành hạ cô, khiến cô hai ba giờ sáng mới ngủ được, thiếu ngủ nghiêm trọng, vừa rồi lại tiêu hao nhiều tinh thần lực như vậy, thật sự có chút mệt mỏi.

Tô Nghiên ngủ say sưa trong không gian, còn Hà Ni Ni thì thảm rồi, cô ta mang hoa kim ngân về nhà xong, hớn hở chạy đi khoe với mợ Vương Xuân Hoa, nói rằng cô ta đã phát hiện ra một vạt hoa kim ngân trên núi.

Hoa kim ngân cuối vụ tuy chất lượng không tốt lắm, nhưng phơi khô vẫn có thể bán lấy tiền, trạm thu mua không những thu mua lương thực mà còn thu mua cả dược liệu.

Vương Xuân Hoa bảo con gái ở nhà nấu cơm, để Hà Ni Ni dẫn đường lên núi, hai người đến vạt hoa kim ngân trên núi, lúc này mới phát hiện số hoa kim ngân còn lại đều đã bị người khác hái hết rồi.

Vương Xuân Hoa tức giận, bốp bốp! Tát cho Hà Ni Ni mấy cái, đánh xong vẫn chưa hả giận, tiếp tục mắng: "Con ranh bố chết mẹ chết nhà mày, lừa tao lên núi làm gì?"