Thập Niên 60, Xuyên Thành Cô Gái Si Tình Vả Mặt Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Quân Nhân

Chương 27

Lúc này Tô Nghiên mới nhớ ra đây là đại quân khu, trong phạm vi mấy chục dặm đều thuộc quyền quản lý của quân khu, gần đó còn có một con sông lớn, tuy hạn hán, mực nước đã hạ xuống rất nhiều, nhưng ít nhất vẫn chưa cạn.

Quân khu có bệnh viện, có trường học, có trại chăn nuôi và xưởng xà phòng, còn có hàng nghìn mẫu ruộng.

Đơn vị của họ không những thực hiện được tự sản tự tiêu, tự cung tự cấp, mà trong năm đói kém còn quyên góp không ít lương thực cho người dân bị thiên tai ở Bắc Kinh.

Tô Nghiên suy nghĩ một lát, dù sao bây giờ cô cũng không có việc gì làm, chi bằng đến xưởng xà phòng làm một thời gian rồi tính tiếp.

Còn chưa đợi cô trả lời, Lục Đình đã đặt đũa xuống nói: "Bố, công việc ở xưởng xà phòng đó, con đã giao cho vợ của Lý Quân, Triệu Lan rồi."

"Nhà họ có bốn đứa con phải nuôi, đứa nhỏ nhất mặt đã bắt đầu sưng phù vì đói."

Triệu Lan? Không phải người phụ nữ hôm nay cùng cô đào rau dại trên núi sao?

Không ngờ Lục Đình lại cho cô ta công việc đó, đúng là tên đàn ông tồi, đối xử với vợ người khác còn tốt hơn vợ mình.

Lục Lê nghe anh trai nói vậy, lập tức cười nói: "Bố, có phải trại chăn nuôi vẫn còn thiếu người không ạ? Con thấy chị dâu rất thích hợp đi dọn chuồng heo, cho heo ăn."

Tô Nghiên tức đến mức muốn lật cả bàn ăn, cô xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, nhìn thế nào mà lại hợp với việc nuôi heo chứ?

Cô cười như không cười nhìn Lục Lê: "Vậy sao? Vậy hôm nào chị sẽ đến trại chăn nuôi xem thử, dạy họ cách nuôi heo khoa học."

Sau đó cô lại cười nói chuyển chủ đề: "Mẹ, lúc đầu mẹ nuôi em gái nhỏ nhà chúng ta chắc chắn không dễ dàng gì phải không ạ?

"Mẹ xem, Lục Lê bây giờ trắng trẻo, mũm mĩm đều là công lao của bố và mẹ, đúng là nuôi con còn mệt hơn nuôi heo, bố mẹ cũng vất vả rồi, phải ăn nhiều thịt một chút."

Tô Nghiên cười gắp cho Hoa Tư Mẫn một đũa thịt xào hành tăm, liếc mắt khinh thường Lục Lê.

Nhà họ Lục đông con như vậy, ai nấy đều trông rất gầy, chỉ có Lục Lê là có hai cằm, vừa nhìn đã biết rất tham ăn, tham ăn như heo đã đành, lại còn ngu ngốc như heo.

Lục Lê cũng không nghe ra Tô Nghiên đang ám chỉ mình, ngược lại còn hỏi: "Chị còn biết nuôi heo khoa học sao? Nếu chị biết nuôi heo khoa học, sau này tôi sẽ theo họ của chị."

Tô Nghiên cười lạnh trong lòng: Theo họ tôi, tôi không có đứa con gái ngu ngốc như cô.

"Được rồi, nếu tôi biết nuôi heo khoa học, cô cũng không cần theo họ tôi, chỉ cần sau này đổi tên thành Lục Heo là được."

"Chị mắng tôi là heo?"

Tô Nghiên cười nhẹ: "Cô hiểu lầm rồi, ý tôi là trân châu, trân châu trong lòng bàn tay, không phải con heo ngu ngốc."

"Vậy nếu tôi biết nuôi heo khoa học, thì sau này cô sẽ tên là Lục Châu nhé." Thật ra chữ Châu và Trư đồng âm với nhau, cô chính là đang dùng phép chơi chữ để mỉa mai cô em chồng sói mắt trắng kia.

Đúng vậy, chính là con heo ngu ngốc, Lục Lê hợp với chữ “Trư” này hơn, Tô Nghiên lại bồi thêm một câu trong lòng.

Tô Nghiên cười vui vẻ quay sang nhìn Lục Phong Niên: "Bố, con biết trại chăn nuôi bây giờ đều do quân nhân quản lý, không cần người nhà đi theo quân đội tham gia."