Chương 8
- Con về rồi ạ!- Ơ Nam? Cháu qua chơi à?
Mẹ nó nghe tiếng nó về liền ra khỏi bếp, gặp được Nam mặt bà hơn bắt được vàng coi nó không bằng không khí.
- Bố con về...
- A Nam, bác đang muốn kiếm cháu cảm ơn vụ bữa trước. May quá, bác nghe nói bố mẹ cháu đi xa, nhà có hai chị em thì qua đây ăn với nhà bác.
Hix nó cảm thấy tủi thân quá, ngay cả bố nó cũng không màng đến nó, coi Nam như "thánh sống". Cậu bước vào nhà thật huy hoàng, còn nó thì giống tên tàng hình đi sau vậy.
- Cháu chào hai bác ạ!
- Ơ Linh! Sao đứng ỳ đây? Vào dọn cơm mời bạn đi con.
- Dạ thôi cháu qua chơi thôi ạ!
"Qua ăn trực thì nói hẳn ra lại còn giữ sĩ diện!"
- Cháu qua mà không ăn là không được! - quay ra nó - Còn đứng đó à, nhanh lên con!!!
Nó ngậm đống uất ức lườm Nam một cái, rồi hậm hực vào bếp
"Nhìn mặt vậy ai nói là người vừa ốm! Hix"
Cậu thì chỉ nhìn nó đắc thắng.
Giờ ăn cơm
Nó như ra dìa, bố mẹ nó cứ tíu tít hỏi Nam đủ chuyện trên trời dưới biển, gắp cho cậu ta đủ thứ thức ăn nó thích. Lòng nó bỗng thấy lạ lùng, cảm giác khó tả. Nó ăn thật nhanh rồi xin phép lên phòng nhưng bố mẹ nó cũng chẳng màng gì. Tâm trạng nó rũ xuống.
Cộc cộc
- Vào đi ạ. Cửa không khóa.
Nó ôm chiếc gối pucca, mặt ỉu xìu như cơm thiu.
- Sao bà ăn ít vậy?
- Ông ốm, ông ăn nhiều vô, tôi khỏe ăn như thế nào chẳng sống.
Nhìn vẻ mặt nó lúc này khiến cậu không khỏi phì cười
- Không phải bà ghen vì tôi được bố mẹ bà quan tâm đó chứ?
Nó chỉ cúi đầu im lặng, nước mắt khó chịu cứ thế tuôn ra khiến cậu giật mình, ngồi xuống đói diện nó
- Ngốc thế! Bố mẹ bà coi tôi là người cứu bà thôi chứ họ coi con cái mình là trên hết!
- Hức biết là thế nhưng lòng tôi khó chịu lắm.
- Dĩ nhiên! Vì bà là con một nên chưa bao giờ thấy bố mẹ bà quan tâm ai khác, giờ chia sẻ sự quan tâm đó khó chịu là phải thôi.
Nam nhìn nó, lần đầu nó thấy ánh mắt chất chứa cảm xúc, hiền từ dễ gần đó của cậu. Lòng nó dịu đi...
Khoảng cách nó và cậu ngày một gần
...
Nó nghe thấy cả hơi thở của cậu
Tim nó đập nhanh quá
...
- Hai đứa xuống ăn hoa quả đi
Giật mình, Nam đứng phắt dậy, khuôn mặt trở về ban đầu.
- Tôi đi xuống trước...
Bỏ nó đang thơ thẩn, mặt đỏ lựng, các nơ ron thần kinh đang kêu gào hoạt động.
"Nam vừa rồi định là...làm gì vậy?"
Nó đi xuống nhà nhưng hồn thì phiêu du phương nào.
"Có phải Nam định...."
Nghĩ thôi mặt nó cũng như quả cà chua tới ngày thu hoạch.
Cậu ngồi cùng bố mẹ nó, cười cười nói nói chẳng hề ngó ngàng phía nó, khiến nó hụt hẫng quá.
**************
Tiễn Nam ra cửa
- À ừm...chuyện khi nãy...
- Chuyện gì?
Cậu nhìn nó như không gì xảy ra khiến làm nó hơi khó chịu
- Chuyện nãy á?
- Nãy là gì?
Bực quá nó đành nói thẳng
- Lúc trong phòng tôi, ông định làm gì á
Im lặng hồi lâu, mặt nó giờ đang nóng ran
- À tôi thấy phòng tối mà muốn xem bà khóc vì ghen như thế nào. Haha hệt đứa trẻ con mẫu giáo khóc vì bố mẹ quan tâm người khác.
Nam cười nửa miệng, châm chọc nó. Nói rõ ràng từng câu từng chữ, khiến nó như bị tảng đá đè lên người nó, mặt nghệt ra, đỏ lựng, tức giận nhìn cậu, đóng rầm cửa vào.
"Làm gì có chuyện, hắn ta tốt đột xuất. Tất cả chỉ tại cái đầu ngu ngốc của mình tưởng tượng linh tinh!"
Leo lên phòng, nó lôi hết sự uất ức vào "gối trả thù" đấm tới mức rách cả "mặt Nam" thì mới hả hê đi ngủ.
*******************
Reng...reng.....reng
- Alo!
- Chị Hạnh à?
Đầu dây bên kia là giọng nói ngọt ngào, hiền từ như rót mật vào tai khiến nó ngờ ngợ một lúc...Quen quen
- Dạ! Không ạ. Để cháu ra gọi mẹ cháu nghe điện ạ!
Nó để điện thoại đó, chạy ra bếp gọi mẹ, mà đầu thì cứ nghĩ loanh quanh, sao giọng đó quen thế
- Alo tôi là Hạnh đây!
...
- A là chị à? Chị và anh đi vui không?
....
- Hả? Sao cơ?
...
- Ui cứ để đấy. Ngại gì, đều người quen cả chị khỏi phải khách sáo!
....
- Chị cứ yên tâm.
....
- Vâng chị cứ giao cho nhà tôi, chúc chị và anh vui vẻ!
....
Vừa cúp máy mặt mẹ nó như hoa thược dược được mùa, khiến nó tò mò.
- Ai gọi mà mẹ vui vậy ạ?
- Đợi bố con ra ăn sáng rồi cả nhà ta nói chuyện.
Bố nó vừa bước vào phòng ăn, mẹ nó liền tít mắt
- Anh này, nãy chị Tâm hàng xóm gọi điện, cho thằng bé Nam ở nhờ vài bữa chị ấy cả anh nhà đi chơi, mà nhà anh chị vừa mới bị sao đó nên các thiết bị trong nhà hỏng. Anh nghĩ sao?
Choang
Tiếng bát rơi loảng xoảng khiến bố mẹ nó giật mình
Nó ngạc nhiên, tròn mắt
Bảo sao giọng quen quá trời quá đất...thì ra là mẹ Nam
Còn vụ ăn nhờ ở đậu này là sao?
Hôm qua còn bình thường lắm mà?
Vội vàng cúi xuống nhặt mảnh sành, nó tin chắc bố nó không đồng ý đâu.
Bố nó chỉnh caravat hiền từ nhìn mẹ nó.
- Cho thằng bé ở trên lầu trên đi, còn phòng trống đó em!
WHAT?????????????????????????????????????
Mảnh sành cứa vào tay nó đau đớn nhưng không hề gì, nó không thấy đau, đứng phắt dậy
- Bố mẹ cho con trai vào ở..con là con gái đó...
- Gớm cô! Ai chứ Nam mẹ tin lắm. Xấu như ma nó chả thèm ngó đấy!
Hix mẹ nó đang hạ nhục nó đây mà, nó cũng có giá lắm chứ bộ.
Nó giận dỗi, ăn thật nhanh rồi dắt con chiến mã sắt đã được sửa đàng hoàng đi học (có cho tiền chắc chẳng bao giờ dám đi xe buýt nữa), ra đến cửa mẹ không quên nhắc nó nhớ kêu Nam qua làm nó bực muốn chết mà.