Chương 56
Nó vươn vai, thở một hơi thật dài cũng như thay cho việc mừng rỡ vì đã giải quyết xong đống đề cương dày đặc.- Cũng không quá dốt đó chứ!
Giọng Nam cắt ngang suy nghĩ khiến nó tụt hứng, xị mặt xuống, bĩu môi.
- Ông khinh thường tôi thế, có mười đống này tôi cũng dư sức làm nhé!
Nó tỏ vẻ huyênh hoang nhưng cũng không làm cậu để tâm. Cậu chậm rãi uống nước, mắt nhìn chằm chằm vào đề cương không buồn liếc nó. Mọi người vẫn chăm chỉ học, cảm giác căn phòng như rộng ra, cắt biệt giữa nó và cậu.
- Bà nghĩ sao về tôi?
Đột nhiên cậu lên tiếng. Câu hỏi của cậu khiến nó giật bắn. Ý cậu là sao? Nó tròn mắt theo phản xạ ngước nhìn cậu, vẫn cái vẻ điềm tĩnh đó. Nó tự cho rằng có lẽ mình nghe nhầm thì một lần nữa...
- Bị điếc thâm niên hay do bẩm sinh vậy?
Rõ ràng vẫn là giọng cậu mà, bé bé nhưng đủ để nó nghe thấy.
- Ông đang hỏi tôi à?
Như muốn khẳng định lại, nó lấy tay chỉ vào mình, chờ đợi câu trả lời.
- Chứ nghĩ tôi hỏi ai?
Câu nói này khiến trái tim nó thổn thức, nghĩ sao là sao chứ? Chẳng lẽ cậu đã biết tình cảm nó dành cho cậu? Hay tại cậu muốn làm người bạn tốt hơn với nó?... Hay Lan nói gì khiến cậu buồn, muốn biết khuyết điểm để cậu sửa chữa chăng?
Đúng!!!
Chứ làm gì có chuyện cậu quan tâm nó chứ, cậu thèm gì biết tình cảm của một đứa bạn.
Nghĩ tới đây nó vùng vằng, khó chịu, trả lời.
- Ông á! Như ông già, khó tính, lại còn tính đàn bà, ba hoa, tọc mạch, đáng ghé....
Chưa kịp nói hết câu, họng nó đã như cứng lại, các dây thần kinh như không còn hoạt động. Nó đang bị cậu...khóa môi.
Nói cách khác cậu đang hôn nó.
Mùi bạc hà của cậu, mọi vật xung quanh như ngưng chuyển động, ai nấy cũng bất ngờ vì hành động của Nam.
Người nó khó thở " Chúa ơi con cảm giác con đang ở một nơi khác không phải là mặt đất nữa..."
Cơ thể nó mềm nhũn, môi cậu dần rời ra nhưng nó vẫn có cảm giác như vừa mới, chỉ là cái chạm môi thoáng qua nhưng cũng đủ gây tê liệt toàn bộ các giác quan của nó.
Tê tê
Ngọt ngọt
Man mát nhưng cũng nóng ran
...
...
...
Không hiểu sao nó thấy nụ hôn cậu dành cho nó rất giống hương vị coca cola
Tại sao?
Tại sao cậu làm vậy?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi vì sao đang bay vòng vòng quanh đầu nó. Vẫn đôi mắt tròn xoe, mắt kiếng có phần nghiêng xuống.
- Mày làm gì vậy Nam?
- Ai cho em làm như vậy?
- Linh ơi? Tại... thế là sao?
...
Dù mọi người vây quanh nó, quát mắng, trách móc, an ủi,... nhưng nó chẳng nghe được gì ngoài lời giải thích
- Tại bà nói nhiều quá! Tôi không thích nghe!
Tất cả như chết đứng khi nghe cậu giải thích, lý do gì mà vô lý hết sức, chị My lao vào đánh thằng em "đòi công lý" giúp nó nhưng được thầy Tuấn can ngăn, hai nhỏ bạn thân ra sức an ủi, sợ hãi khi mãi nó vẫn không nói từ gì.
- Nếu bà không thích thì từ sau tôi sẽ không bao giờ làm thế?
- KHÔNG!!!
Như phản xạ, nó bật dậy tới mức Dương và Ngọc giật bắn mình.
Nó cũng bất ngờ vì hành động đó, không hiểu sao nó lấy đâu ra từng đấy can đảm để nói ra được như vậy, khóe môi cậu nhếch lên.
- Tại sao bà lại không đồng ý?
"Can đảm lên!"
"Không phải giải thích, cứ nói nhầm là được"
"ĐỪNG...làm như vậy, mày sẽ mất Nam đấy, đây là cơ hội cho mình mà. Cứ nhận đi!"
"Nhưng nhỡ đâu, mình chỉ là vật để cậu ta mua vui, trêu đùa, cậu ta có bạn gái xinh xắn, dễ thương rồi mà"
...
Đầu nó như xuất hiện hai con người, hai Linh đang đấu tranh nhau khiến nó rơi vào hoảng loạn.
- Tôi...
Cậu đang chờ câu trả lời của nó.
Tự tôn hay tình cảm?
Sau một hồi, nó quyết định
- Có lẽ tôi nói ông sẽ không tin, ông cười cũng được, khinh cũng chẳng sao... dù bây giờ tôi nghĩ nó đã muộn nhưng tôi vẫn muốn nói.
Trong đầu nó giờ chỉ hiện ra ký ức, kỷ niệm bên cậu. Phải! Nếu không nói bây giờ thì nó sợ sẽ không còn cơ hội nữa, dù kết quả có ra sao thì nó vẫn sẽ thấy mình không hối hận.
-Không biết từ bao giờ...có lẽ do tôi và ông là bạn thân nên sự quan tâm của ông cho tôi đã khiến tôi hiểu lầm, tôi đã chót thay đổi gì đó...tôi...hình như thích... ông.
Càng nói giọng nó càng nhỏ dần, ngượng ngùng, có lẽ từ khi thích cậu mặt nó dày thêm vài centimet nó mới dám khiến tất cả ngạc nhiên tới mức không nhặt được hàm. Nhưng cậu chẳng có gì là bất ngờ...
- Không nghe rõ!
Nó muốn có lỗ chui quá, chỉ tiếc ở đây không có, cậu không nghe thấy thật hay đùa vậy?
- Ông nghe cho kỹ, tôi sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.
Nó ấp úng, hít một hơi thật sâu, lấy đủ dũng khí, nó hùng hổ.
- Tôi thích người hay bắt nạt, hay xỉa xói, hay giúp đỡ, bên cạnh tôi nhất, tôi thích cái người tên Lê Bảo Nam.
Có lẽ cậu chỉ coi nó làm trò cười như mọi khi nhưng nó vẫn muốn nói, vẫn muốn thổ lộ hết, dù cậu và nó về sau có như thế nào nó cũng sẽ chấp nhận bởi nó đã giữ quá lâu rồi...cậu sẽ làm gì...
...
...
...
- Aaa
Tiếng la thất thanh của nó khiến cả phòng giật mình.
Nó suýt xoa cái đầu vừa bị cậu cho ăn cả cuốn tập dày cộp, hậm hực.
- Sao đánh tôi?
- Lơ là có vài phút mà đã ngủ gật!
- Ngủ gật???
Nó vội vàng liếc nhìn xung quanh đang tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng giấy vở, ai nấy chăm chỉ làm bài...Tất cả chỉ là mơ sao?
Nó thấy có gì đó tiếc nuối. Nhưng thôi không sao, dù là mơ nhưng nó vẫn thấy rất vui, không nhịn nổi mà tủm tỉm cười suốt.