Chương 45
- Nói chuyện vui nhỉ?Vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói hời hợt ấy khiến cả anh và nó cùng giật mình, cùng quay ra nhìn.
- Kiếm được ngay người dạy mới! Tài năng đúng là luôn được dùng mọi lúc mà!
Sự cợt nhả trong câu nói của cậu làm nó khó chịu.
Cái gì mà "tài năng", gì mà "dùng đúng lúc" chứ?
- Ý ông là gì?
Cậu liếc nó và Duy, cười nửa miệng
- Ý tôi bà thừa hiểu cần gì phải hỏi lại!
Mặt nó đỏ bừng, uất ức. Sao lúc nào tâm trạng nó được thoải mái tí là cậu lại xuất hiện và dìm nó xuống uất ức tận cùng vậy chứ?
- Như nhau cả thôi! Nếu "ai đó" không đi cùng "ai đó" thì tôi cũng không phải nhờ người khác! Người ta tốt muốn giúp đỡ tôi cũng bị cấm à?
Câu nói của nó làm mặt cậu xuống sắc trầm trọng.
Cậu có quyền gì mà giận nó chứ?
Chẳng phải chính cậu cũng đang đi cùng Lan- cô bạn gái mới, chính cậu là người bỏ nó, giờ cậu lại xuất hiện với cái bản mặt khó coi cùng cô bạn gái dễ thương, lên tiếng châm chọc nó...Có đáng buồn cười không chứ?
Hai người nhìn nhau như muốn tóe lửa.
- Thôi mà! Hai người đã là bạn lâu năm, giờ có gì thì cứ từ từ giải quyết!
Thấy không khí quá căng thẳng, Lan liền đi tới ôm tay nó, khẽ trách móc cậu
- Anh làm gì mà bắt nạt bạn ấy vậy! Phải nhường con gái chứ!
Nó nhìn xuống tay Lan, không hiểu sao nó lại rất khó chịu, nó muốn rút tay ra khỏi cô. Có phải vì nó giận cậu nên giận lan luôn sang Lan?
Liếc nhìn sang cậu mà lòng nó trĩu xuống.
Cậu nghe lời Lan tới vậy sao?
Cậu cũng có lúc ngoan ngoãn như vậy sao?
Vậy cậu coi nó là cái gì?
Một con bạn 10 năm không bằng một đứa người mới quen sao?
...
Cũng phải thôi! Vì Lan mới là người mà cậu thích mà, cậu rốt cuộc cũng chỉ coi nó là người dưng. Bạn bè sao so sánh bằng người yêu chứ?
Nó cười hậm hực, rút tay khỏi Lan.
Duy đến trước mặt Lan, đẩy nó ra phía sau lưng anh. Nó nhìn tấm lưng rộng của anh nhẹ nhõm, có lẽ anh đã thấy được sự khó chịu trong nó...
- Chắc em là bạn gái Nam?
Câu hỏi của anh khiến Lan ú ớ. Nam có vẻ không thích câu hỏi của anh, kéo Lan về phía sau mình, giọng gằn lên.
- Sao anh phải hỏi vậy? Quan tâm tới chuyện tôi nhỉ?
Mắt nó trùng xuống, răng cắn chặt môi, tay run lên.
- Ông ba phải vừa thôi! Người ta hỏi bạn gái ông, ông sợ bị anh ấy ăn cắp mất bạn gái à!
Nó tức giận trước thái độ của cậu, hất hàm, "hứ" lên tiếng, nó tiếp tục, cay nghiến hơn.
- Ờ phải rồi! Có bạn gái nên giờ phải bảo vệ người ta, coi bạn bè chẳng ra gì! Giờ ông muốn quản cả việc người ta muốn hỏi gì à? Bắt đầu ghê à nha!
Lần đầu, cậu tức giận tới vậy, nó có thể thấy rõ những tia máu trong mắt cậu, nhịp thở của cậu nhanh hơn, hai tay cậu nắm chặt, run lên. Nó sợ nhưng sự tức giận đã làm bản lĩnh nó tăng lên, nó muốn giải tỏa tất cả.
- Thôi hai người thôi đi mà!
Không khí căng thẳng khiến Lan xuống giọng, khẩn khoản mong hai người có thể ngưng chiến.
Lấy lại bình tĩnh, nó quay ra phía Lan, giọng đầy châm biếm, mắt liếc cậu.
- Cậu có một người bạn trai tuyệt vời lắm đấy!
- Cậu cũng vậy!
Câu nói cùng nụ cười của cô làm nó đứng hình trong giây lát, vội nhìn anh, khó xử
- Không phải...
- Mình thấy anh Duy tuyệt vời mà! Mình thấy anh ấy vẻ như rất quan tâm cậu!
Sự bực bội trong nó tan biến hết thay vào đó là sự ngại ngùng, lúng túng xua tay với Lan khiến cô bật cười, cầm tay nó, ánh mắt tinh nghịch nhìn cậu
- Linh này cậu là người hiểu Nam nhất nên sau này mình mong cậu trông nom Nam hộ mình nhé!
Các dây thần kinh của nó như tê liệt, Lan là một cô gái tốt bụng. Mới tiếp xúc với cô, nó đã cảm thấy rất mến, nó muốn đồng ý ngay lập tức
...
Nhưng mà cổ họng nó như có vật gì kẹt cứng, rất đau, lòng nó thì giống đang có tảng đá đè nặng,
Cảm giác thật khó thở
Lan cứ nhìn nó trông mong
- Em đừng nhờ Linh vì Linh còn phải trông anh mà!
Anh nhanh chóng kéo nó khỏi Lan, cầm chặt tay nó. Nó nhìn anh cảm kích, anh đã cứu nó ra sự khó xử mà nó cũng không rõ nguyên do.
Và trong giây phút đó sao nó lại lén nhìn về phía cậu?
Nó trông chờ gì ở cậu sao?
- Linh học cả ngày cũng mệt rồi! Có gì mai tất cả lại nói chuyện tiếp!
Lan hiểu ý anh, liền hí hửng
- Mình có nhiều điều muốn hỏi cậu lắm! Mình và cậu nói chuyện lát nhé!
Vẻ mặt cô niềm nở, nắm tay nó thân mật, đưa nó đi.
Giờ chỉ còn lại anh với cậu, anh liền quay xe.
- Tôi phải về!
- Đừng tưởng mọi việc có thể theo ý anh!
Duy ngạc nhiên bởi câu nói của cậu, anh cười nửa miệng, không hiểu sao anh thấy cậu thật đáng khinh.
- Cậu có phải đang quá tham lam? Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện có thể theo ý mình! Chắc tôi phải cảm ơn cậu!
Nam tức đến run người, nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh đến rợn người
- Tôi tham lam?
- Tôi nói sai sao? Cậu đừng coi Linh như món đồ chơi! Tôi biết Linh đã ít nhiều phát hiện ra tình cảm bản thân nhưng không sao! Vì tôi sẽ làm hết sức để chuyển hướng tình cảm đó! Còn cậu đừng giở trò bắt cá hai tay!
"Bắt cá hai tay"
Vẫn vẻ mặt sắc lạnh đó, cậu bật cười thành tiếng
- Tôi cần xác minh vài điều!
- Em đã nói chuyện xong!
Lan trở lại với nụ cười tươi trên môi, còn anh đứng hình tại đó, trân trân nhìn cậu, trong anh có gì đó dự cảm chẳng lành.
- Ý cậu là gì?
- Từ từ rồi đàn anh sẽ biết!
Nói rồi cậu lạnh lùng kéo Lan đi, trong khi cô mắt tròn mắt dẹt ú ớ nhìn anh, rồi lại ngoan ngoãn theo cậu, miệng không ngừng ca thán.
Anh chỉ biết dõi theo "Rốt cuộc ý cậu là gì?"