Chương 43
- Chị dám tát em! Em mách anh em cho anh em đánh chị! HuhuThằng nhóc cuối cùng cũng lên tiếng, tay ôm má, nước mắt nước mũi đầm đìa, nhìn nó quát lên. Nó thì khoanh tay đứng đấy, bực tức, không nể mặt anh thì nó đã bỏ về từ nãy.
- Ờ giỏi mách đi! Đồ trẻ con hư như em sẽ chẳng ai bênh đâu!
Bin nghe xong, khóc thét to hơn nữa, ngồi xuống sàn ăn vạ, hai tay cứ thế lau hàng nước mắt trên mặt, chân đẩy xuống sàn. Nó cũng khó xử, hàng xóm nghe thấy thì phiền, lòng có không cam cũng đành xuống nước, ngồi xuống, tay đang định xoa đầu thằng bé thì Bin lập tức gạt tay nó ra
- Đồ người lớn xấu xa!
Nói xong thằng nhóc chạy tót vào phòng, khóa trái cửa lại, nó chỉ biết nhìn theo rồi lắc đầu, quay qua bất lực với mớ giấy bị xé.
- Anh về rồi!
Cùng lúc đó cửa bật mở, anh cầm trên tay hai túi, nhìn cảnh quanh nhà, giấy bay tứ tung, nụ cười vụt tắt, nhăn mặt hỏi nó
- Có chuyện gì khi anh đi vậy?
Vừa nghe giọng anh là Bin liền chạy ra, ôm lấy anh, khóc òa lên trong sự ấm ức
- Anh ơi chị người xấu kia đánh em...hức..hức
Anh nhìn nó, đôi mày kia cau lại khiến nó lúng túng, cúi đầu.
Nó cũng không biết nên giải thích thế nào. Tay vẫn còn cảm giác nóng ran, ra nhà người lạ lại còn hành hung em người ta, không biết anh sẽ nói sao?
Quát nó hay đuổi nó, hay đánh nó một trận tơi tả?
...
Nó cảm thấy hơi sợ hãi, nhìn vẻ mặt anh lo lắng cho Bin nó cũng biết anh thương thằng em quý tử ấy như thế nào, vậy mà nó lại lỡ để năm ngón tay hằn lên khuôn mặt đó. Nó muốn bỏ đi nhưng trốn tránh như vậy hèn hạ quá, đành im lặng đứng đó chờ đợi hình phạt.
Thấy nó im lặng, Duy đặt Bin ngồi lên ghế, ngồi đối diện thằng bé, tay khẽ lau những giọt nước mắt.
- Bin anh hỏi! Em phải trả lời thật?
Bin nức nở gật đầu
- Những trang vở này là do ai làm?
- Do Bin...
Giọng nói nhỏ của Bin ấp úng, nhận lỗi, làm anh hiểu ra, anh lại hỏi
- Thế tại sao em làm vậy?
- Huhu Tại chị ý là người xấu, đến làm anh không chơi với Bin nữa...huhu..anh hết thương Bin rồi anh chỉ cứ ở với chị ý thôi...Huhu..
Nói rồi, thằng bé cứ thế phụng phịu, nức nở, không dám nhìn mặt anh, hai hàng nước mắt cứ thế chảy ra, mũi thì sụt xịt.
Thì ra là thằng bé đang ghen với nó, giờ mọi sự bực tức dành cho Bin trong lòng nó đều tan biến hết. Rốt cuộc thằng bé cũng chỉ muốn được anh trai quan tâm hơn. Nó cũng đã từng cảm thấy tủi thân khi mà bố mẹ quan tâm Nam hơn nó. Bất giác, nó ngồi xuống xoa đầu Bin, nhìn vào đôi mắt long lanh ấy, nó thấy hình ảnh và sự ngốc nghếch của bản thân khi đó.
- Chị hiểu tại sao em như vậy chứ! Vì em có anh trai thường ngày chơi cùng nên chưa bao giờ thấy anh quan tâm ai khác, giờ chia sẻ sự quan tâm đó khó chịu là phải thôi! Chị cũng từng như em mà!
Bin ngước nhìn nó, đôi mắt long lanh ngấn nước đang mở tròn hết cỡ, khuôn mặt cậu bé ửng hồng. Nó thoáng thấy môi cậu bs mấp máy định nói gì đó rồi lại thôi.
Nhảy khỏi ghế, Bin lầm lũi cúi gằm đi vào phòng. Tuy cậu nhóc không quay lại, nhưng nó có thể nghe rõ câu "Em xin lỗi" từ Bin. Nhẹ nhõm, nó mỉm cười, quay ra phía anh
- May quá! Em tưởng nó ghét em lắm chứ!
Hành động của nó từ nãy tới giờ đều khiến anh không thể rời mắt khỏi. Vẻ mặt ân cần khi nó ngồi xuống xoa đầu Bin, nụ cười của nó...Mọi thứ thật sáng tựa một thiên thần. Anh thoáng đỏ mặt, lấy tay che mặt, quay đi, anh không dám nhìn nó nữa vì sợ bản thân không thể kiềm chế được ôm nó mất.
"Sao nó có thể ghét người mà anh nó thích chứ!"
...
Học tới gần 7 giờ, anh vô bếp làm cơm, còn nó thì miệt mài ngồi làm bài tập. Bỗng cánh cửa phòng Bin mở ra, thằng bé lén nhìn anh, rồi khi bắt gặp ánh mắt nó, nhóc lại giật mình, thẹn thùng, đóng cửa, cứ lặp đi lặp lại như vậy cũng khiến nó không khỏi tò mò thằng bé tính làm gì. Hồi lâu không thấy như vậy nữa nó mới an tâm ngồi làm bài tập tiếp thì cửa lại bật mở, nó tò mò dõi theo. Bin bước đi có vẻ miễn cưỡng, ngó trước ngó sau như kẻ trộm, ngại ngùng đặt lên bàn học của nó một mẩu giấy bé bé bọc gì đó, rồi vội vã chạy lại về phòng, đóng cửa lại.
Nó mở mảnh giấy ra rồi phì cười với dòng chữ nắn nót "Quà xin lỗi" cùng một chiếc kẹo dẻo. Cậu bé cũng đáng yêu đó chứ, chắc chắn mai này sẽ là một chàng trai sát gái.
...
Trước khi ra về, anh đi xuống lấy xe trước còn nó thu dọn đồ dùng học tập đi sau, không hiểu nó nghĩ thế nào mà lại đến trước phòng Bin, gõ cửa
- Bin ơi! Chị về đây!
Bên trong im lặng, nó cũng không trông mong gì việc thằng bé sẽ trả lời nó, đang toan quay đi thì nó mở cửa
- Mai chị có đến không?
Nó vui mừng lắm, cười muốn toét miệng
- Ừ có! Chị còn học nhờ nhà em vài ngày mà! Mong Bin không giận chị vì cái... hồi chiều nhé!
Nhóc hất hàm, khuôn mặt ngang bướng này lại làm nó liên tưởng tới cậu, tính cách Bin không khác cậu là bao. Sao cứ nghĩ đến cậu, lòng nó lại trùng xuống. Ngồi xuống xoa đầu nhóc, nó cười hiền
- Anh Duy có em như Bin thích thật! Chị là con một không có anh cũng không có chị để mà nhường nhịn hay nũng nịu!
Nghe xong, Bin nhìn nó.
- Hứ vậy em cho phép chị qua đây chơi với em!
Nó bật cười
- Ừ! Cảm ơn em!
Đứng dậy, chào cậu bé lần nữa, nó xỏ giầy, đi ra đến cửa thì cậu nhóc chạy theo
- Em tên là Việt! Em mới 7 tuổi thôi! Chị nhớ tới chơi với em nhé!
Đây có phải màn giới thiệu nó mong đợi từ đầu tới giờ không nhỉ?
Nhìn mặt thằng nhóc đáng yêu mà nó chỉ muốn beo má, cười tươi nó vẫy tay chào
- Ừ! Mai chị lại qua!
Trẻ con là vậy, nhanh giận cũng nhanh quên, nó ước gì nó được trở lại ngày bằng tuổi với nhóc.