Chương 2: Chuyện lạ lùng những ngày đầu đi làm
Tập 2 : Tập này tôi bắt đầu kể về những câu chuyện lạ lùng hồi mới chân ướt chân ráo đi làm.Năm đầu tiên ra trường đi làm với biết bao nhiêu hoài bão ấp ủ và ước vọng. Ai cũng thế, ngồi trong trường đại học thì ước mơ nó to vãi ra ấy. Ra trường đời nó quật cho vài ba lần, tự nhiên thấy cuộc sống nó không như màu hường mà khi ngồi trên ghế nhà trường mình tưởng tượng ra.
Công việc đầu tiên là nhận công tác trong một đơn vị kiểm định chất lượng công trình ở Nha Trang.
Ngày đầu tiên đi làm áo sơ mi trắng, giày đen, áo dắt cạp quần, thiếu cái cà vạt nữa là thành đa cấp. Làm quen công việc, làm quen với đồng nghiệp. ( đoạn này không kể kỹ vì thằng nào mới đi làm chả như thằng nào ). Làm được hơn tháng, ông sếp gọi lên phòng, nói ngày mai đi Daknong, đo điện trở đất, điện trở tiếp địa cho hệ thống dẫn điện từ nhà máy thủy điện ra đến trạm biến áp.
Ok, đời trai ngại gì sương gió. Đi cùng là một anh đồng nghiệp nữa. Trong cơ quan tôi chơi với 5 anh em nữa nhưng đợt này chỉ phân công 2 người đi đo thôi. Nghĩ định bảo sếp cho cả 5 đứa đi cho vui nhưng ổng buồn, ổng đuổi cmn việc thì xong.
Hồi ấy là tầm tháng 7, đúng mùa mưa ở Tây Nguyên. Hai anh em lọ mọ đi từ Nha Trang lúc 3h đếm lên bến xe Gia Nghĩa ở Daknong mất 8 tiếng ngồi xe đò. Lần đầu tiên đi công tác xa nên mình cũng hứng thú.
Các ông không biết đâu, cảm giác đi đến những vùng đất mới mà mình chưa khám phá nó thú vị lắm. Chút hào hứng, bồi hồi xen lẫn lo sợ. Vì mấy ông anh kêu mỗi lần đi công tác ở mấy cái chỗ nhà máy thủy điện ớn lắm. Thủy điện nó toàn làm ở đầu mối, toàn rừng với núi, thần sông cây gì hầm bà lằng. Mình nói, ngày sinh viên em còn bị ma trêu vài lần nên giờ cứng lắm. Nói cứng vậy thôi chứ cái lần gặp ma ở Trần bình nó trêu cho cũng vãi mẹ đái ra quần rồi.
Hai anh em đến Gia nghĩa cũng tầm 11h trưa rồi, sau đó hỏi đường đi lên thị trấn Kiến Đức. Từ Gia Nghĩa phi xe máy lên đó thuê phòng cũng tầm 12h trưa rồi. Tắm rửa, nghỉ ngơi cho đỡ mệt rồi đến 6h tối gọi điện cho 1 đồng chí bên đơn vị thi công đường dây để làm quen với cả chính ông ấy là người dẫn 2 anh em đi hiện trường.
Lại ra cái quán thịt chó gì ở đầu thị trấn Kiến Đức ấy. Ổng bảo 2 anh em lạ nước lạ cái, ngày mai đi hiện trường nhớ cầm theo con dao bỏ vào trong cốp, tý nữa về xin bà chị quán thịt chó nhánh tỏi để dắt vào người. Tôi với anh Bi ngớ người, hỏi để làm gì. Ổng bảo cứ cầm theo. Bọn anh làm đường dây ở đây vài năm rồi nên có kinh nghiệm lắm. Cho nó khỏi trêu ấy mà. Ôi đm, lại là nó. Anh Bi nhìn mình ngao ngán. Vẫn biết cái nghề này nó gian truân vất vả nhưng cứ nghe đến nó là lại ớn cmn hết cả người.
Lúc về phòng, mình hỏi anh Bi:
– Ủa anh Bi, anh gặp ma bao giờ chưa?
Ổng nhìn mình, ánh mắt như 1 người từng trải :
– Ở Nha Trang thì chưa, nhưng ngày xưa làm ở Srepok thì rồi.
Để tôi kể cái chuyện của ông Bi trên Srepok trước nhá.
Cách đây 3 năm, đơn vị mình cũng lên đầu mối Serepok để làm kiểm định trên đó. Hồi ấy anh Bi với anh Cảnh cũng bò lạc như mình thôi. 2 ổng ở cùng đơn vị thi công để tiện đường ăn uống sinh hoạt với mọi người luôn cho tiện. Đến cái hôm chặn dòng thủy điện ấy. buổi trưa thì mấy ông bên chủ đầu tư cũng cúng kiếng dữ lắm. vì người ta quan niệm, chặn dòng chính là chặn mạch thủy của Hà bá, nên phải cúng kiếng cẩn thận lắm. Mọi chuyện bình thường cho đến buổi tối hôm ấy.
Lúc ấy là khoảng 11h, anh em công nhân đi ngủ hết rồi. Chỉ còn vài ông mới nhận lương đầu tháng ngồi oánh 3 cây với nhau thôi, trong đó có a Bi với anh Cảnh. Đang đánh bỗng nghe thấy tiếng như ai đang ném đá tảng xuống nước vậy, có ông bảo : Đm, đêm rồi còn thằng loz nào tắm ngoài kia nữa hả trời.
Nhưng cứ đánh bài đến nửa tiếng nữa vẫn nghe thấy tiếng thùm thùm ngoài đó. Mấy ông bảo, đm nó lại trêu đấy. Chuyện này mấy ông công nhân gặp suốt. Nói thì cứng thế thôi nhưng ông nào cũng run, các ông cứ tưởng tượng đêm thì tối như mực, chỉ có ánh đèn cao áp xung quanh công trường, lại còn nghe thấy tiếng thùm thùm mà biết rõ là nó đang trêu thì nghĩ thôi đã ớn cmn lạnh rồi. Cả lũ cứ ngồi yên nghe ngóng. Lúc sau thì nghe tiếng cứu cứu. Đột nhiên, lúc đó ông bảo vệ chạy vào, nói đm có thằng nào nó bị hà bá bắt rồi.Xác đang nổi lềnh phềnh ngoài kia kìa. Ra vớt nó vào đi.
Lúc đó cả lán công nhân thức giấc hết. Chạy ra ngoài sông. Thế đéo nào ông Thành vẫn còn giãy dụa được dưới nước. Chẳng nói chẳng rằng , 4 ông nhảy cái tùm xuống sông lôi được lên. Lôi lên thì ông kia cũng no cmn bụng nước rồi. Nhưng may sao vẫn chưa chết. Vào trong lán sưởi ấm được lúc thì kể, đang đi đánh bạc với lán công nhân làm đường ở khu bên kia về, về đến chỗ bờ sông, tự nhiên có cái loz gì cứ lôi ổng xuống nước, mà chính xác là chẳng có cái gì cả. Cứ như có 1 thế lực vô hình nào thi nhau đạp ổng xuống sông rồi dìm. Do ổng là dân chai từ bé, vật lộn gần nửa tiếng không dìm được chết, vừa lúc đuối sức thì mấy anh em ra cứu.