Chương 6-2: Hậu cung Nam Sở (2)
“A!”Bên trong Lan Đình viện nhất thời vang lên tiếng hét kinh hoàng của Nhu Phi, những người có mặt tại đây cũng không khỏi hoảng hốt trợn trừng tròng mắt, Trần Phi không đành lòng quay đầu đi, Đức phi tuy ngoài mặt vẫn treo một vẻ bình tĩnh vô ba nhưng lại không thể che giấu được bàn tay đang nhẹ run rẩy dưới lớp y phục. Trong khung cảnh hỗn loạn, đôi hàng mi từ đầu đến cuối vẫn luôn đóng chặt của Lan Phi bỗng nhiên xuất hiện một tầng run động. Thời gian tựa như cơn gió vần vũ gào thét trôi qua, sinh tử luân hồi đan xen hiển hiện nhiều phen, không gian xung quanh tràn ngập sự tâm tối cùng tịch mịch vô cùng vô tận. Linh hồn trôi nổi bềnh bồng ở nơi âm u tận phía chân trời, địa phương chứa đựng nguồn oán hận tuyệt vọng kinh hồn, toàn thân không có một chút sức lực, chính là còn sống hay đã chết? Lam y nữ tử sắc mặt nhợt nhạt vừa mở choàng mắt thì liền thấy một ánh dao sắc lạnh hướng về phía mình lao xuống, khẽ nheo phượng mâu vì vừa ra khỏi bóng tối nên không thể thích ứng được với ánh sáng mặt trời chói mắt của bản thân, ngay lập tức có phản ứng ngã người ra phía sau tránh né rồi lộn nhào một vòng lấy thế đứng lên, tay phải tựa như trảo ưng nắm chặt cổ tay đối phương rồi bạo phát bẻ mạnh. Trong phút chốc liền nghe thấy tiếng răng rắc của xương cốt vỡ vụn vang lên, đôi bàn chân tinh xảo duỗi đến xuất ra một cước đem nữ nhân hồng y tiên diễm Đan Phi đá bay!
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên trong đại điện, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn trận biến cố bất ngờ này, nhu phi đôi mắt đẹp cũng mở lớn trừng trừng, hoàn toàn không nói nên lời.
“Nương nương! Nương nương!”
Vài cái nô tỳ cùng thuộc hạ tay chân luống cuống nhanh chóng đỡ lấy thân thể của Đan Phi đang đau đớn kêu gào trên mặt đất kéo lên, toàn trường rơi vào khung cảnh vô cùng bối rối.
Nhu phi nhân được cơ hội vùng thoát khỏi sự trói buộc của hai gã thị vệ, bước nhanh chạy đến kéo lấy bàn tay của Lan Phi, lo lắng hỏi: “Muội muội, ngươi không sao chứ?!”
“Ngươi là ai?”
Qua một thoáng mê mang ngắn ngủi, ánh mắt Lan Phi đột nhiên trở nên sắc bén trong suốt, nàng cẩn thận lui về phía sau từng bước, lạnh lùng nhìn người nữ nhân đang lao tới trước mặt mình Nhu Phi, trầm giọng hỏi: “Đây là nơi nào?!”
Lần này không riêng gì Nhu Nhi, ngay cả Đan Phi đang ngã sóng soài trên mặt đất cũng lâm vào chấn động. Nhu Phi đối mặt với ánh mắt sắc lạnh như tuyết của Lan Phi mà cảm thấy nội tâm bản thân đau đớn như bị người cầm dao cứa xuống một đường, vô cùng bối rối nói: ”Thanh...Thanh Hạ, ta là Nhu Lan a, ngươi là... Ngươi là làm sao vậy?!”
“Thanh Hạ?”
Lan phi nhướng mày, nguyên bản gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một sự trầm tư, ánh mắt tràn ngập nghiên cứu cùng cảnh giác của nàng chậm rãi đảo qua trên người của những kẻ có mặt tại đây, cuối cùng cố định tại bóng dáng Đan Phi đang được đám người nâng dậy, lạnh giọng nói: “Không cần đùa giỡn đa dạng trước mặt ta, mau gọi lão đại của các ngươi ra đây, ta có lời muốn nói với hắn!”
“Lão đại?!”
Đan phi trong thoáng chốc trừng lớn đôi mắt phượng xinh đẹp, suy nghĩ hồi lâu liền lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trầm giọng hỏi: “Ý ngươi nói là...Hoàng Thượng?!”
“Chế độ quân chủ lập hiến?!”
Lan phi trong miệng thì thào một câu rồi sau đó thản nhiên đứng thẳng thân người, đuôi mắt đảo khắp xung quanh một vòng thì phát hiện gần bên cạnh bản thân mình nhất chính là một gã thị vệ bên hông có mang theo bội đao. Cứ thế đột nhiên linh hoạt tiến lên, thân thủ vô cùng mạnh mẽ, ra tay nhanh nhẹn như gió nắm lấy chuôi bội đao của tên thị vệ kia rút ra, một luồng quang mang lạnh lẽo thoáng chốc xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, tất cả những người đang đứng trong Lan Đình viện đều há hốc mồm hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhu phi kinh ngạc mở lớn đồng tử, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lan Phi một phen hoành đá trường đao đặt tại Đan Phi, khoé môi thốt ra tiếng kinh hô.
“Mặc kệ các ngươi là người phương nào, hiện tại chúng ta tiến hành một cuộc giao dịch, trên người ta đang nắm giữ đồ vật mà có lẽ vị chủ nhân kia của các ngươi sẽ cảm thấy hứng thú, vậy nên nhanh chóng gọi hắn ra đây. Nếu không, cứ mỗi ba phút thời gian trôi qua ta liền gϊếŧ chết một người trong số những kẻ có mặt tại đây, trước hết bắt đầu từ ngươi!”