Nhưng những người có mặt không ai có thể giải đáp thắc mắc cho hắn ta, Chu Cẩn Trạch hoàn toàn không hiểu Sa Kỳ đang nói gì, cũng lười nghe, Thiên Duyên thì càng khỏi nói, cậu còn là một đứa trẻ không hiểu rõ tiếng địa phương đâu.
Vì vậy, con người, bé con, quái vật, ba bên không ai nói chuyện cùng một kênh.
Sa Kỳ thấy Chu Cẩn Trạch không nói gì, liền cho rằng anh đang chột dạ, lập tức nổi giận: "Chỉ là một con kiến hôi, ngươi có tư cách gì để trở thành tín đồ của chủ nhân chứ?!"
Trong lúc nhất thời, Sa Kỳ cũng không quan tâm đến Thiên Duyên nữa, đưa tay ra muốn chém Chu Cẩn Trạch, hắn ta thực sự không thể chịu đựng được, ngay cả quái vật cấp cao cũng không được chủ nhân yêu thích, vậy mà một con người lại thừa dịp chiếm lấy sự tin tưởng của chủ nhân.
Tại sao hắn ta có thể trở thành tín đồ trung thành, toàn tâm toàn ý thuộc về chủ nhân, mặc cho chủ nhân sai khiến chứ?!!!
Chu Cẩn Trạch thì hoàn toàn coi Sa Kỳ là kẻ buôn người đáng bị trời đánh, hai người không chút do dự lao vào nhau, đều là trạng thái liều chết triệt để.
Thiên Duyên mới là người bị dọa sợ nhất, cậu nhìn hai người va chạm với tốc độ cực nhanh, lập tức nhớ lại chuyện đau lòng mình bị Chu Cẩn Trạch và Bạc Ngọc Xuyên kẹp ở giữa, phải tự đứt lìa xúc tu.
"A... a! A!"
Thiên Duyên vừa nhắc nhở vừa đẩy ngực Sa Kỳ, Sa Kỳ không để ý đến cậu, cậu lại quay đầu gọi Chu Cẩn Trạch.
Cuối cùng, thấy hai người sắp đánh nhau, Thiên Duyên chỉ có thể dựa vào bản năng, khiến mong muốn tách hai người ra trở thành sự thật.
"Bịch."
Chu Cẩn Trạch là người đầu tiên quỳ sụp xuống đất, hai chân mềm nhũn.
Dấu ấn mà Thiên Duyên để lại trên người anh lần đầu tiên phát huy tác dụng, một ý niệm là thiên đường, một ý niệm là địa ngục, chỉ cần Thiên Duyên suy nghĩ, cậu có thể khống chế Chu Cẩn Trạch như vậy, khiến anh không thể thoát khỏi cậu.
Còn đối với Sa Kỳ, Thiên Duyên càng đơn giản, thô bạo hơn, cậu chỉ cần dùng xúc tu quấn lấy, đã khiến Sa Kỳ nhìn thấy hình dáng thật của cậu trong mơ.
Sa Kỳ "ầm" một tiếng ngã xuống đất, hai bên đều bị thương.
Thiên Duyên cũng khó có khi sử dụng sức mạnh của mình, tuy thao tác không khó, nhưng đối với một cậu bé không biết cách thu phóng tự nhiên, cậu trực tiếp biến thành hình dạng nhỏ nhất, trở thành bé con bạch tuộc rơi vào ngực Sa Kỳ.
"Ưʍ..."
Thiên Duyên ngủ ngay lập tức, khẽ ngáy.
"Đội trưởng Chu!"
Các nhà nghiên cứu thấy vậy liền tiến lên, nhưng bọn họ chỉ bảo vệ Chu Cẩn Trạch, vẫn không dám đối mặt với quái vật cấp cao này, chỉ có thể trơ mắt nhìn con quái vật hóa thành bóng đen, chui xuống đất biến mất.
Mang theo cả cậu.
Chu Cẩn Trạch không cam lòng ngẩng đầu lên: "Trả lại đây! Không được chạy trốn!!!"
Nhưng dù anh có gọi thế nào, Sa Kỳ cũng đã cao chạy xa bay rồi.
Sa Kỳ trở về vùng đất hỗn độn, nằm một lúc lâu mới hồi phục lại, miễn cưỡng khống chế bản thân không run rẩy nữa.
Nhưng vừa rồi hắn ta đã nhìn thẳng vào hình dáng thật khó lường của chủ nhân, bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, hoang mang gọi xung quanh: "Chủ nhân?"
"Không đúng, rõ ràng ta đã cảm nhận được hơi thở của chủ nhân..."
Sa Kỳ nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy bóng dáng Thiên Duyên đâu, đột nhiên hắn ta thấy có thứ gì đó rơi xuống người mình, Sa Kỳ theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy, liền đỡ được một bé con bạch tuộc nhỏ xíu đang ngủ say.
Không phải chứ, hình dáng này mà đưa đến trước mắt thì phải nhìn đến lác mắt.
"Chủ nhân..."
Sa Kỳ ấp úng, một lúc lâu sau mới nói: "Chủ nhân, sao ngài lại nhỏ đi nữa vậy?"
"Chíp chíp!"
Bé con bạch tuộc bị đánh thức nửa tỉnh nửa mê, kêu "chíp chíp" tỏ vẻ khó chịu vì bị làm phiền giấc ngủ, Sa Kỳ lại sợ đến run tay, suýt chút nữa ném Thiên Duyên ra ngoài.
Cuối cùng, Sa Kỳ luống cuống tay chân, cứng đờ bế Thiên Duyên một lúc như đang bế đồ dễ vỡ, vẫn là chọn biến về hình dạng thật của mình.
Một con chó săn ba đầu toàn thân bốc cháy ngọn lửa không có nhiệt độ.
Vẫn là hình dạng thật yên tâm hơn...
Sa Kỳ vừa nghĩ như vậy, vừa định giấu bé con bạch tuộc dưới bụng mình, nhưng Thiên Duyên bây giờ là một bé con mỏng manh, có thể đánh quái vật ngã gục bằng một cú đấm, cũng có thể bị người khác thổi bay bằng một cái hắt hơi.
Vì vậy, cậu bé hoàn toàn không chịu nổi ngọn lửa trên người Sa Kỳ.
Sa Kỳ: ...
Hắn ta nhân lúc xung quanh không có quái vật nào, chủ động nhảy vào trong sương mù lăn lộn, giải phóng bản năng lăn lộn một hồi, tạm thời dập tắt ngọn lửa trên người.
Rồi mới đi tới ôm chặt bé con bạch tuộc vào lòng.
Còn những con quái vật cấp cao khác xung quanh mới lục tục kéo đến.
Một người đàn ông u ám với mái tóc dài che kín mặt xuất hiện trước, hắn ta tò mò nhìn Sa Kỳ: "Ơ, con chó chết đó đâu? Không phải đã mang chủ nhân về rồi sao?"
Sa Kỳ thản nhiên đáp: "Có khả năng nào là, chính là con chó chết đó."
Người đàn ông u ám thản nhiên nói: "Ồ, trên người không có lửa, hơi khó nhận ra."
Sa Kỳ cạn lời, bọn họ không quen nhau đến vậy sao, ngày nào cũng gặp mặt, vậy mà trên người hắn ta không có lửa là không nhận ra rồi?! Hơn nữa, trong cả vùng đất hỗn độn này chỉ có một mình hắn ta là chó săn ba đầu!
Tên này chắc chắn đang mỉa mai hắn ta!
Sa Kỳ vừa tức giận, lửa trên người lại sắp bốc cháy, nhưng ngay sau đó hắn ta nhớ ra chủ nhân vẫn còn ở đây, liền cố nén lửa giận xuống.
Quái vật cấp cao, lần đầu tiên phải chịu ấm ức như vậy.
"Đi đi đi, không rảnh nói nhảm với ngươi, chủ nhân đang ngủ, ta đang bảo vệ ngài ấy, ngươi cút xa ra."
Nghe vậy, người đàn ông u ám không những không lùi lại mà còn tiến lên: "Chủ nhân đâu? Sao ta không nhìn thấy? Không phải là ngươi căn bản không tìm thấy chủ nhân đấy chứ?"
"Sao có thể?! Nhưng bây giờ không thể cho ngươi xem!"
"Sao lại không thể cho ta xem? Ta thấy ngươi đang nói dối, nếu chủ nhân biết ngươi lấy danh nghĩa của ngài ấy mà mạo phạm ngài ấy như vậy, ngươi cứ đợi mà hồn phi phách tán đi."
Sa Kỳ đang bận cãi nhau với người đàn ông u ám, nhất thời không nhận ra bé con bạch tuộc đã tỉnh, chậm rãi bò ra từ dưới bụng Sa Kỳ.
Cậu bé còn phải dùng hết sức lực, mới rút được xúc tu bạch tuộc của mình ra khỏi bụng Sa Kỳ, rồi cậu bé đang ngủ mơ màng cứ như vậy "vượt núi băng rừng" trên người Sa Kỳ, trượt xuống từ tai Sa Kỳ, đứng trước mặt hai con quái vật.
Sa Kỳ giây trước còn đang tức giận phun lửa, giây sau đã biến sắc: "Chủ nhân, sao ngài lại dậy rồi?!"
Người đàn ông u ám cũng nhìn thấy Thiên Duyên, hắn ta nhất thời kinh ngạc vì chủ nhân của vùng đất hỗn độn vậy mà lại biến thành bé con, nhưng cũng không quên vội vàng cúi đầu quỳ xuống, đây là nỗi sợ hãi khắc sâu trong linh hồn bọn họ.
Thấy vậy, Sa Kỳ cuối cùng cũng hả giận, đuôi của con chó săn ba đầu vẫy thành hình cánh quạt.
"Chủ nhân, chủ nhân, dù có nhỏ đi, thì khí phách của ngài vẫn khiến kẻ thù phải khϊếp sợ!"
Sa Kỳ nằm sấp trên mặt đất, nhìn chằm chằm bé con bạch tuộc đang ngây người với vẻ mặt thần phục, miệng cũng không nhịn được mà há ra thở hổn hển vì vui mừng.
Nhưng chỉ với hành động này, Thiên Duyên đang lạc lối lại tưởng mình đi nhầm đường, cậu bé lập tức quay đầu, kiên quyết đi về phía miệng Sa Kỳ.
"Chờ, chờ đã...!!!"
Sa Kỳ chỉ có thể trơ mắt nhìn bé con bạch tuộc lao vào miệng mình, chui vào, vừa hay kẹt nửa người trên bên trong, nửa người dưới vẫn ở bên ngoài, xúc tu ủ rũ rủ xuống, trông giống như Sa Kỳ đã nuốt chửng cậu bé vậy.
Sa Kỳ: Không phải. Ta oan uổng quá!!