Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 45

Chương 45: Cứ ôm em vậy thôi (4)
Tuy rằng trải qua một buổi tối khiến người ta phải suy nghĩ vẩn vơ, nhưng Hứa Huyễn chưa bao giờ nghĩ Vạn Tùng Đào có ý gì với mình, khi cô làm sai việc thì vẫn trách mắng tơi bời, một chút nương tay cũng không có. Hứa Huyễn bị anh mắng khóc không biết bao nhiêu lần.

Một lần nghiêm trọng nhất, Hứa Huyễn chỉ quên thu dọn bản thảo, vậy mà trong cuộc họp Vạn Tùng Đào không chút lưu tình ở ngay trước mặt tất cả đồng nghiệp thậm chí là cấp trên phê bình cô một hồi. Cô không chịu nổi, tan họp ngay lập tức chạy vào phòng vệ sinh ôm mặt khóc.

Tiểu Dư khuyên cô: “Huyễn Huyễn à, đừng khóc nữa, anh ta cũng không phải nhằm vào một mình cậu, ai làm sai anh ta cũng mắng vậy mà!” Nhưng Hứa Huyễn không nghĩ vậy, cô cảm thấy trong tất cả những người phạm lỗi, chỉ có mình cô phải chịu trách phạt nghiêm khắc nhất.

Mấy ngày sau đó Hứa Huyễn đều trốn Vạn Tùng Đào, văn kiện có thể nhờ người nào đưa thì nhờ người ấy đưa hộ, muốn xin ý kiến thì có thể tìm người thay thế, nếu bất đắc dĩ chạm mặt thì vội vàng chào hỏi rồi nhanh chóng lẩn đi, buổi tối tan ca nhất định phải xem Vạn Tùng Đào đã đi chưa thì mới ở lại, nếu không thà cô ôm máy tính đến quán Starbucks dưới tầng.

Hạng mục gần tới lúc được xét duyệt thì lại xảy ra chút chuyện, tình hình có chút không mấy lạc quan, tất cả mọi người đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Bởi vậy Vạn Tùng Đào không có thời gian soi mói cô. Chỉ là có hôm tăng ca đến nửa đêm, lúc anh xuống lầu mua cà phê thì gặp cô, đến nói với cô hai câu. Câu thứ nhất là: “Muộn thế này rồi, muốn tăng ca thì về công ty đi, nơi này không an toàn.” Câu thứ hai là: “Đừng giận dỗi, tôi nghĩ em cũng hiểu đạo lý này: Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.” Nói xong anh đi ngay, còn lại Hứa Huyễn ôm máy tính ngồi ngây người ở Starbucks, trong lòng như dời sông lấp biển.

Một tuần sau hạng múc đưa lên trên xét duyệt. Trước khi đi ai nấy đều vô cùng hồi hộp, bởi vì không biết mọi sự cố gắng của bọn họ có được đền đáp không hay cứ thế trôi theo dòng nước. Bọn họ đều đặt hy vọng vào Vạn Tùng Đào, cầu mong rằng anh có thể thông qua xét duyệt trôi chảy. Bọn họ biết, vào lúc này Vạn Tùng Đào cũng không dễ dàng, tuy rằng trước đây anh đã từng làm nhiều hạng, nhưng

chắc chưa có cái nào khó giải quyết như thế này.

Bọn họ không dám đi gõ cửa giục anh xuất phát, họ biết anh hiểu rõ trong lòng. Lúc đám người đang ngồi ở ngoài sảnh, bỗng nhiên thư ký gọi Hứa Huyễn.

“Hứa Huyễn, tổng giám đốc Vạn gọi cô đấy!”

Hứa Huyễn giật mình đứng dậy, dưới những con mắt nhìn chòng chọc của mọi người đi về phía văn phòng của Vạn Tùng Đào. Vừa bước vào cửa là một trận trời đất quay cuồng. Là Vạn Tùng Đào, anh đứng chờ ở cửa, cô vừa đi vào liền lập tức đóng cửa, sau đó áp cô vào tường, dán chặt vào người cô hỏi: “Hứa Huyễn, bây giờ tôi muốn hôn em, được không?”

Hứa Huyễn đơ tại chỗ! Chờ lúc phản ứng lại, anh đã dùng sức mà hôn lên môi cô. Anh hôn vô cùng mạnh mẽ, thậm chí là điên cuồng, Hứa Huyễn ngây ra. Chờ khi anh buông cô ra, ngoại trừ trợn mắt nhìn anh vội vàng thở dốc, cô không nói được điều gì cả.

Đáy mắt anh đầy áy náy: “Xin lỗi, tôi chỉ…..Hơi căng thẳng!”

Hứa Huyễn nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”

Ánh mắt anh sâu thẳm: “Còn một chút. Nhưng cũng tốt hơn nhiều rồi!”

Hứa Huyễn bám hai tay lên bờ vai anh rồi kéo xuống, có chút vụng về nhưng không chút nào chậm trễ hôn lại anh. Anh ngẩn người, lập tức đảo khách làm chủ. Cách một cánh cửa, người bên ngoài rối loạn chờ đợi, còn hai người bên trong hôn nhau đến không biết trời đất.

Một lúc lâu sau, cửa mở. Vạn tùng Đào một thân khí chất trầm ổn tự tin đi ra, theo phía sau là Hứa Huyễn với hai gò má đỏ rực, liên tục vuốt vuốt sợi tóc hai

bên thái dương.

” Đi thôi!” Vạn Tùng Đào như không có chuyện gì xảy ra tự nhiên gọi mọi người: ” Chúng ta xuất phát!”

8.

Quá trình chờ đợi rất sốt ruột, cuối cùng truyền đến tin tức tốt.

Hạng mục được thông qua.

Tất cả lo lắng trong lòng mọi người giống như kim châm xẹp xuống, vui mừng đến suýt ngất.

Theo lệ cũ, sau khi hạng mục được thông qua, tan sở tất cả mọi người tập trung ăn một bữa liên hoan để chúc mừng. Cả buổi chiều mọi người vô cùng phấn khởi, một mặt chờ đến buổi tối, một mặt không ngừng nhớ lại từng chi tiết nhỏ trước khi hạng mục được thông qua.

“Mọi người biết không!” một đồng nghiệp đối diện đồng nghiệp khác nước bọt văng tứ tung miêu tả: “Tổng giám đốc Vạn được gọi là Hoàng Tảo Thiên Quân muôn vàn khí thế! Toàn bộ mọi vấn đề, cho dù có khó khăn thế nào không thể làm khó được tổng giám đốc Vạn của chúng ta, tất cả đều bị năng lực hơn người của anh ấy giải quyết hết!”

Hứa Huyễn ở một bên lắc đầu, người này

rõ ràng

quá hưng phấn, dùng lung tung thơ ca hết rồi. Ban đầu cô cũng rất vui, không chỉ bởi vì hạng mục được thông qua, còn vì……Nghĩ đi nghĩ lại, mặt cô lại nóng lên. Đang thẹn thùng, chợt cô nghe thấy tiếng ầm ĩ. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Tiểu Dư mang vẻ mặt không thể tin nổi mà chạy đến.

” Huyễn Huyễn, Huyễn Huyễn, không hay rồi! Lúc nãy em nghe Mỹ Mi nói tổng giám đốc Vạn muốn từ chức! Nói là đơn từ chức đã sớm đưa rồi, chỉ chờ hạng mục thông qua là sẽ rời đi.” Bút trong tay Hứa Huyễn bỗng chốc rơi xuống đất.

Tất cả mọi người chạy đến chỗ cô hỏi: “Hứa Huyễn cô có biết chút gì không? Buổi chiều tổng giám đốc Vạn gọi cô vào lâu như vậy, anh ấy không nói gì với cô sao?

Hứa Huyễn ngơ ngác lắc đầu, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

” Tại sao tổng giám đốc Vạn lại thôi việc chứ? Mới đến không lâu, làm việc cẩn thận, hạng mục cũng thông qua rồi, sao lại phải đi? Khó khăn lắm mới gặp được một vị lãnh đạo ưng ý như vậy, mặc dù bình thường anh ấy hay phê bình chúng ta rất nghiêm khắc, nhưng đó là vì chúng ta thực sự phạm sai lầm, trước mặt cấp trên anh ấy bảo vệ chúng ta nhiều lắm đấy! Thật không muốn anh ấy đi chút nào!”

Hứa Huyễn trong lòng rối bời, không nghe được điều gì khác cả.

Một lúc sau mọi người thấy Vạn Tùng Đào ôm thùng giấy đi từ trong phòng làm việc ra, tất cả cứng ngắc tại chỗ không biết nên nói gì. Ngược lại Vạn Tùng Đào mở miệng trước: “Đứng đơ ra đó làm gì? Không phải nói cùng nhau đi ăn liên hoan sao? Đi thôi! Vui vẻ lên nào, coi như tiễn tôi luôn có được không? !” Lúc này mọi người mới lục tục đi xuống lầu dưới.

Trong thang máy, Hứa Huyễn đứng bên cạnh Vạn Tùng Đào, cô rất muốn hỏi vì sao anh từ chức, nhưng tất cả mọi người đều ở đây, cô không tiện hỏi điều gì.

Đến lúc đồ ăn mang lên, uống chút rượu, bầu không khí mới khá hơn một chút, mọi người thay phiên nhau chúc rượu Vạn Tùng Đào, thừa lúc hỏi Vạn Tùng Đào vì sao lại từ chức, nhưng anh chỉ cười mà không nói gì, uống rượu xong như có như không liếc nhìn Hứa Huyễn ngồi bên kia. Đến lượt Hứa Huyễn và Tiểu Dư đi chúc rượu, sau khi uống xong, Tiểu Dư về chỗ ngồi trước, Hứa Huyễn lại không đi. Cô lấy hết can đảm, hỏi Vạn Tùng Đào vì sao từ chức. Mọi người tưởng rằng Vạn Tùng Đào cũng sẽ chỉ cười mà không nói, kết quả bọn họ đều đoán sai.

Vạn Tùng Đào đặt chén rượu lên bàn, quay người nhìn Hứa Huyễn, bỗng nhiên dang tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói một câu vào tai cô.

Hứa Huyễn liền khóc.

Vạn Tùng Đào buông Hứa Huyễn ra, quay về phía đồng nghiệp chắp tay xin khoan dung, mọi người ép hỏi anh vừa nói gì với Hứa Huyễn, có phải là ba chữ Anh yêu em không. Vạn Tùng Đào nhướn mày nhìn Hứa Huyễn: ” Mọi người hỏi cô ấy là biết!” Mọi người đều quay sang nhìn Hứa Huyễn.

Trên lông mi Hứa Huyễn còn đọng lại vài giọt nước mắt, nhưng trên mặt lại cười vô cùng sáng lạn, lắc đầu nói: ” Anh ấy sẽ không nói câu tầm thường như vậy đâu!” Sau đó mặc kệ mọi người làm mọi cách ép hỏi, không ai có thể cạy miệng Hứa Huyễn nói cho họ biết đến cùng Vạn Tùng Đào đã nói gì với cô.

Mãi sau này, Tiểu Dư uy hϊếp Hứa Huyễn: ” Nếu như cậu không nói cho mình biết năm đó Vạn Tùng Đào đã nói gì, ngày mai mình sẽ không làm phù dâu cho cậu nữa!” Hứa Huyễn đành bất đắc dĩ nói cho cô ấy biết những lời năm đó Vạn Tùng Đào nói.

Anh nói: Anh từ chức, là muốn giống như bây giờ, không cần quan tâm đến quy định công ty gì cả, lúc muốn ôm em là có thể quanh minh chính đại ôm.

Tiêu Dư cảm thấy, khi Hứa Huyễn nói những lời này, hạnh phúc trên mặt như muốn nhấn chìm người ta.