Ôn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu đã biết.”
Ôn Noãn cũng đi theo gật đầu: “Cháu cũng biết.”
Dù sao nàng vào núi, xuống sông cũng không phải vì chơi, mà là vì công việc.
Vương thị còn muốn nói gì đó.
Nhưng Ôn Noãn lại nói sang chuyện khác: “Bà nội, có thể ăn cháo chưa ạ? Cháu đã đói bụng.”
Ngô thị cùng Vương thị đang muốn dặn dò thêm vài câu, vừa nghe vậy liền cái gì cũng không rảnh lo: “Hai đứa vẫn chưa ăn sao? Vậy ăn mau lên.”
Ngô thị nhanh chóng đi múc cháo.
Cháo gà là một nồi to, Ôn Noãn trực tiếp hầm cả một con gà, để lại một con gà và một con thỏ hoang, buổi tối đám người Ôn Gia Thuỵ trở về cùng nhau ăn.
Vương thị đi vào nhìn thấy vậy thì có chút đau lòng, nhiều thịt gà như vậy, nếu để lại cho một mình Noãn nhi bồi bổ là có thể ăn được rất nhiều ngày!
Nghĩ vậy, bà ấy xào thêm một chút cải trắng đã được rửa sạch sẽ ở bên cạnh.
Bọn nhỏ ăn gà cháo, bà ăn chút cải trắng, uống thêm chút nước cháo là được.
Ngô thị đưa hai chén cháo gà đến trong phòng cho Ôn Noãn cùng Ôn Nhiên ăn, thịt gà trong chén của Ôn Noãn nhiều hơn một chút, chén cháo lớn màu xám đầy ắp, thịt gà chất chồng lên miệng chén, mà Ôn Nhiên chỉ có hơn nửa chén, bên trong cũng chỉ có hai miếng thịt gà.
Ôn Nhiên chảy nước miếng thỏa mãn nhìn chén cháo, cũng không có oán trách.
Ôn Noãn rũ mắt, người trong nhà luôn muốn cho nàng ăn nhiều hơn, đối xử không công bằng cũng không có ai có ý kiến, thật sự yêu thương nàng hết mực.
“Hai đứa ăn từ từ, cẩn thận xương gà. Noãn nhi ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể tốt được. Mẹ ra ngoài ăn” Ngô thị đặt chén xuống liền đi ra ngoài.
Nhiên nhi thấy vậy liền biết mẹ và bà nội không bỏ được cháo gà.
“Tam tỷ, muội cũng đi ra ngoài ăn, trong phòng có chút ngột ngạt, tỷ ăn từ từ nha!” Cô bé cầm cái chén lớn bị thủng một lỗ đi ra ngoài.
Ôn Noãn biết Ngô thị lại muốn tránh vào phòng bếp tùy tiện ăn chút rau luộc hoặc là rau dại, bà ấy và Vương thị không nỡ ăn cháo gà.
Mà Ôn Nhiên cũng đã nhìn ra, cũng không muốn ăn một mình.
Trong lòng nàng có chút nặng trĩu, đứng dậy bước ra ngoài, đi vào căn phòng bếp xây tạm ở sân sau.
Quả nhiên, Vương thị mới vừa nấu xong cải thìa, đang múc vào trong chén.
Nhiên nhi nói: “Mẹ, con ăn không hết nhiều cháo gà như vậy, con chia cho mẹ và bà nội một ít.”
Nói xong liền múc một muỗng lớn cháo gà bỏ vào trong chén của hai người bọn họ, còn gắp hai miếng thịt gà bỏ vào trong mỗi chén.
Ngô thị vội kéo Nhiên nhi nói: “Nhiên nhi, con ăn là được rồi, vừa rồi mẹ đã ăn cháo gà. Có hơi ngán, cho nên muốn ăn chút rau dại cho đỡ ngấy!”
Vương thị cũng nói: “Nhiên nhi, bà nội cũng đã ăn qua rồi, không thích ăn dầu mỡ, cháu ăn đi.”
Ôn Noãn đau lòng, hít một hơi thật sâu rồi đi vào: “Mọi người cùng nhau ăn, cứ mở bụng ăn thoải mái! Ăn xong còn có! Về sau nhà chúng ta cùng hưởng phúc, cùng chịu khổ với nhau!”
Ôn Noãn đi tới, bưng hai cái chén sạch sẽ, múc hai bát cháo gà lớn, bên trong toàn là thịt gà.
Nàng lại bỏ vào trong chén Nhiên nhi thêm chút thịt gà, cho đến khi không bỏ được nữa mới thôi.
Ba người: “…”
“Mọi người cùng nhau ăn.” Vẻ mặt Ôn Noãn kiên quyết.
Trên mặt Ngô thị cùng Vương thị hiện lên vẻ hoảng loạn, bọn họ lại nhớ tới bộ dáng ngày đó đứa nhỏ này buộc bọn họ ăn muỗng cháo thịt cùng màn thầu kia.
Ngô thị nhìn thoáng qua nồi cháo, một hơi liền cạn đi một nửa, mí mắt giật giật.
“Noãn nhi”
Giọng điệu Ôn Noãn không cho phép từ chối, vô cùng cường thế: “Mẹ ăn, bà nội cũng ăn, mọi người cùng nhau ăn!”
Ngô thị: “…”
Thấy Ôn Noãn như vậy, ba người cũng không dám từ chối.
Nước mắt Vương thị vô thức chảy ra từ khóe mắt, bà ấy nhanh chóng lau một chút: “Được, ăn đi! Đều mở to bụng ăn!”
Bà ấy cũng cúi đầu yên lặng ăn.
Bọn họ yên lặng nâng chén lên ăn.
Không ai lên tiếng, cháo đặc vừa đủ, vừa mềm vừa ngọt, thịt gà vừa mềm vừa mịn, là món ngon nhất mà bọn họ từng ăn qua.
Vương thị cùng Ngô thị vừa ăn vừa rơi nước mắt vào trong chén, chén cháo này quá ngọt! Quá ấm!
Trong ngày thu lạnh lẽo, chén cháo này ngọt đến trong lòng, làm ấm khắp người.
Sau khi mọi người ăn xong, Ôn Nhiên còn ợ một cái, đây là điều chưa từng xảy ra.
Ôn Noãn thấy mọi người đều đã ăn no, lúc này mới lên tiếng nói: “Bà nội, mẹ, con đã nghĩ ra một cách kiếm bạc.”
Vương thị nghe vậy thì cũng không xem trọng, cười nói: “Noãn nhi nghĩ tới cách kiếm bạc gì vậy?”
“Tranh thủ ngày mùa bán ốc nước ngọt xào.”
Ngô thị nghe xong thì lắc lắc đầu: “Ốc nước ngọt có thể bắt được một đống trong sông, không có người mua đâu, hơn nữa đồ vật kia toàn là bùn, rất bẩn, trước kia cũng đã có người làm để ăn, nhưng người một nhà ăn xong đều tiêu chảy.”