Ngày đó có thể ra tay cứu người, chứng minh người này không xấu.
Chẳng sợ khí thế của hắn khiến cho người ta rất sợ hãi.
Thì Ôn Noãn cũng không sợ.
Khoé miệng Nạp Lan Cẩn Niên hơi co rút.
Chữa bệnh cho người nhà?
Ai là người nhà với một con chó sói!
Nha đầu này ẩn ý là mắng hắn đây mà!
Hắn rũ mắt xuống, tầm mắt khϊếp người dừng ở trên người sói xám, giọng điệu không tốt:
“Đại Hôi?”
Nếu nó không giải thích một chút vì sao lại đưa nữ tử này trở về thì đêm nay hắn sẽ ăn thịt chó sói!
Thân thể người nam nhân vừa động, Ôn Noãn lập tức phát hiện tay phải của mỹ nam mất tự nhiên mà rũ ở một bên.
Đây là đã bị phế rồi!
Sói xám ngồi xổm xuống, chân trước bên phải của nó giật giật, sau đó nâng lên, chỉ chỉ Ôn Noãn, lại buông xuống. Tiếp theo nó nâng chân trước bên trái của nó lên chỉ vào tay phải của Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó nó đem chân trước bên phải đặt lên chân trước bên trái.
Khoé miệng Ôn Noãn co rút lại.
Nàng xem đã hiểu!
Đây là nó đang dùng ngôn ngữ tứ chi để biểu đạt tay nàng có thể chữa khỏi cho tay người nam nhân nguy hiểm trước mắt này!
Khó trách lúc ấy khi cứu nguyên chủ, hắn dùng một bàn tay giống như diều hâu quắp lấy gà con tóm lấy sau cổ của nguyên chủ, sau đó lôi lên bờ rồi cứ thế ném đến bờ sông.
Nạp Lan Cẩn Niên xem cũng đã hiểu, chỉ là hắn rất hoài nghi.
Hắn cũng nhận ra tiểu cô nương này chính là tiểu cô nương đã nhảy sông tự sát ngày đó.
Vừa thấy chính là người bị bệnh tật ốm yếu, vậy mà nàng có thể chữa trị tay cho mình?
Nhưng sói xám chưa bao giờ là một con sói sẽ nói lung tung.
“Đại Hôi nói, cô có thể chữa trị tay cho ta”.
Tầm mắt lại dừng ở trên người Ôn Noãn, Ôn Noãn bỗng sinh ra một cảm giác chật chội vô hình, nàng theo bản năng thề thốt phủ nhận: “Không phải.”
Sói xám ai oán nhìn nàng một cái: Tại sao cô có thể trợn mắt nói dối như thế!
Ôn Noãn tránh né ánh mắt nó, nàng chính là bị lừa bởi ánh mắt của nó!
Nàng cho rằng nơi cần đến chính là ổ sói, ai ngờ…
Vào hang người còn đáng sợ hơn vào ổ sói!
Người nam nhân này vừa thấy đã biết là người không dễ chọc vào!
Mây tím của nàng không thể để người bên ngoài người biết, nếu không thì với mê tín phong kiến cổ đại thì đây chính là một phiền toái lớn.
Nạp Lan Cẩn Niên híp híp mắt: Nàng không muốn giúp mình trị tay!
“Cô nói dối.”
“Không có.”
Lúc này có một con diều hâu phi xuống từ trên bầu trời, miệng nó còn ngậm một con gà rừng.
Nó đem gà rừng ném tới bên chân Ôn Noãn, sau đó linh hoạt bay vây quanh Ôn Noãn một vòng rồi kêu một tiếng.
Như là tranh công, cũng giống báo ân.
Mắt Ôn Noãn thật sự muốn lấy tay che mặt, chứng cứ tới rồi!
Nàng không thể nghĩ được lại có một ngày bản thân sẽ bị một con chim ưng bán đứng!
Nạp Lan Cẩn Niên thấy diều hâu bay đến nhanh nhẹn như thế, ánh mắt lóe lên, sau đó không hề chớp mắt nhìn Ôn Noãn.
Ánh mắt sói xám sáng lên, nó nhìn thoáng qua diều hâu, sau đó lại không hề chớp mắt nhìn Ôn Noãn.
Một người một thú có ý rất rõ ràng: Vậy cánh diều hâu thì cô định giải thích như thế nào?
Vả mặt tới quá nhanh, Ôn Noãn cảm giác mặt mình có chút đau.
Con diều hâu thành tinh này sẽ không phải lại là do hắn nuôi dưỡng chứ?
Nạp Lan Cẩn Niên gọi một tiếng: “Tiểu Hắc.”
Diều hâu lập tức bay đến trước mặt Nạp Lan Cẩn Niên, dừng ở trên bàn ngọc.
Trong lòng Ôn Noãn như muốn chết lặng, tại sao nàng lại đi xen vào việc của người khác mà cứu một con chim ưng cơ chứ!
Nạp Lan Cẩn Niên sờ sờ cánh diều hâu: “Cánh của ngươi là nàng ấy chữa khỏi sao?”
Diều hâu gật đầu.
Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn đen mặt, không biết con chim ưng này là báo ân hay là báo thù đây?
May mắn là động vật không biết nói, sẽ không nói ra nàng có mây tím.
Mà trong kiếp trước, ông nội của nàng là thái sơn bắc đẩu trong giới y học, nàng được nhận chân truyền, nên cho dù không cần mây tím thì cũng có thể giúp hắn giải độc.
Nếu bị phát hiện sự tồn tại của mây tím thì về sau sẽ rất phiền toái.
“Tôi có thể thử xem, nhưng tôi không dám đảm bảo có thể trị khỏi tay cho huynh.”
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn về phía Ôn Noãn, mặt mày lạnh nhạt, thong thả hỏi: “Cô nương, ơn cứu mạng nên báo như thế nào?”
Ôn Noãn biết tránh không khỏi, hơn nữa có ơn báo ơn, vì vậy nàng cũng không muốn tránh.
“Người cùng động vật không giống nhau, diều hâu trúng một lượng độc rất nhỏ, còn tay huynh thì tôi muốn xem qua mới biết được.”
“Vậy thì đành làm phiền cô nương.” Nạp Lan Cẩn Niên không chút khách khí nói.
Tay phải của hắn hoàn toàn không còn cảm giác đã hơn một năm rồi, đến Phong Niệm Trần còn không nghĩ ra được cách nào.