Bây giờ đã sắp hết năm. Mấy lần muốn dọn sang nơi ở mới cho đỡ bí bức, nhưng ex giữ lại vì muốn mình loanh quanh khu nàng sống cho dễ bề chăm sóc và quản thúc. Khu Kim Giang – Đại Kim phong thủy có lẽ không tốt lắm, mình đồ vậy vì dặt dẹo ở đây mãi mà cơ đồ vẫn chỉ sáng hơn chị Dậu chút. Chỗ trọ sau lưng là ngõ cụt, trước mặt là con sông hãm tài nhất mà mình từng thấy, sông Tô Lịch.
Ở đây một năm qua, về chính trị: vẫn thế, danh tiếng mòn dần đều bởi các bài báo vặt (viết xong éo dám để tên thật, cứ Xuân Sơn, Hồng Quang, Thu Liễu… mà táng, đến các tòa soạn lấy nhuận bút, bọn tài vụ cứ hạnh họe “tên ai chứ có phải tên cậu đâu?”, mịa lại phải gãi tai trình bày mất 10 phút). Về kinh tế: thanh lý con Rim cũ, cái con ôn vật pô kêu to đến nỗi mà mỗi lần ra đường, bọn chạy trước phải dạt hết cả ra vì tưởng công nông đầu ngang đang dí sau đít – và lên đời được con Wave an pha. Nâng cấp cục gạch sáng sạc, trưa sập nguồn lên cái 7610 chiếc lá, màn hình màu, thi thoảng ngồi quán nước mở nhạc ra nghe cũng khệnh phết. Tiền tiêu mãi không hết, vì sắp hết thì ngừng tiêu. Nói chung không có cái gì sáng sủa để ex nhìn vào mà hy vọng.
Về ex, sau khi gia đình mua căn nhà 3 tầng tít trong ngõ cho 2 chị em tiện bề sinh hoạt, nàng vẫn đi làm ở một công ty chuyên vẽ truyện trang của Nhật. Mình hỏi khả quan không em? Ex bảo không ăn thua. Dạo đó bố nàng đang ngăn cấm không cho nàng tiếp tục quan hệ với mình. Đến bữa cơm (mình hay sang nhà ex ăn cơm tối), sau khi ngó nghiêng không thấy chim lợn (chim lợn là các tàu ngầm hàng xóm, được bố ex cài cắm) nàng sẽ nhá máy 2 lần. Từ phòng trọ mình sẽ rón rén men theo bức tường cao tận cổ mò sang ăn vội 3 bát cơm, làm cốc sữa đậu nành… rồi lại rón rén mở cửa lủi nhanh như ma đuổi về chuồng. Một bữa nó thế này…
Buổi tối như thường lệ, đi đá bóng về ngó điện thoại thấy tin nhắn của ex “Sang đi anh không thức ăn nguội hết”. Khoác cái áo mò sang.
Đang ăn chợt nghe tiếng xe máy ngoài cửa, ngay sau đó là 3 tiếng ho huyền thoại không lẫn vào đâu được. Mình, nàng và thằng em buông bát nhìn nhau đơ mất mấy giây. Bỏ mẹ rồi, tiếng ho đυ.c đυ.c như khèn đồng bào Mông kia thì còn ai vào đây nữa? Nàng buông bát ra hiệu im lặng, đồng thời chỉ tay lên cầu thang. Không kịp vơ áo khoác, mình đứng dậy lủi một mạch lên sân thượng, vừa bước tim vừa muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Đứng một lúc, thấy có vẻ chưa thực sự an toàn bèn lần theo mấy thanh sắt cắm vào tường trèo luôn lên nóc tum nước. Đù má, vừa ăn no đang tức bụng đã chớ, hì hục leo trèo mấy lượt mệt vãi cả đái ra.
Trời cuối năm rất lạnh, mưa lùn phùn, gió thổi buốt hết cả dái. Đứng rồi ngồi, rồi lại đứng, bốn bề tĩnh lặng, xa xa là sông Tô Lịch thi thoảng thở ra mùi éo gì thối nhức tận óc. Mình đang làm cái gì thế này? Vì sao đứng đây, và đứng đây vì cái gì? Tự nhiên thấy hèn hèn. Trong tất cả mọi thứ tâm trạng thì những lúc thấy mình hèn là thứ tâm trạng tệ hại, cay đắng, bẽ bàng nhất. Nhưng ngay sau đó (vì yêu mình quá) phải tìm ra được một lý do chính đáng nhất để vớt vát cho việc hèn của mình. Mình đang hèn đi vì ai thế này? Vì nàng, vì thứ tình yêu không biết sẽ đi đến đâu và đột tử lúc nào?
Đứng, ngồi một lúc vừa lạnh vừa mỏi, định muối mặt mò xuống rồi sau đó ra sao thì ra, chợt nghe thoang thoảng mùi thuốc lá đâu đây. Nghĩ trong bụng ȶᏂασ mẹ thằng lol nào hút thuốc thơm thế, làm bố mày thèm. Đang ngó nghiêng bất chợt thấy đóm thuốc lập lòe ngay dưới chân bể nước mà mình đang đứng.
“H đấy hả cháu? Xuống đi….”
Giật bắn mình. Cái dáng bố nàng to như con gấu, lừng lững trong bóng tối khiến mình dúm hết cả dái lại. Thôi, thế là lộ rồi. Mình đứng sựng mất một lúc, mãi mới cất lên nhời:
“Dạ, cháu chào chú! Chú đến lâu chưa ạ?”
Chú ngước cổ lên, điếu thuốc lập lòe trên mồm, định bảo “Chú cho cháu bắn khói đỡ lạnh” nhưng nghĩ sao lại thôi.
“Cô chú mới ra quê nội lúc chiều. Xuống đi, đứng trên đó làm gì cho lạnh cháu?”
“Dạ, cháu… đứng tí cho… thoáng. Đi đường mệt không chú?”
Chú vứt điếu thuốc (phải còn đến 1/3 điếu, phí thế) nhấm nhẳng bảo:
“Cũng hơi hơi mỏi tí, đường đang làm khó đi quá. Cháu đứng ở trên đó lâu chưa H?”
Mình bảo cháu mới lên, đứng trên này ngắm sông Tô chút xem ban đêm nó có trữ tình hơn chút nào không. Chú gật gù, ngày xưa thế kỷ thứ mấy đó, sông Tô Lịch là điểm hò hẹn của các tao nhân mặc khách, trên bến dưới thuyền rất nhộn nhịp chứ không thối um như bây giờ đâu cháu.
Tiện mồm mình đọc 4 câu thơ gọi là ứng khẩu của tiền nhân “ Nước sông Tô vừa trong vừa mát, em ghé thuyền vào đỗ sát thuyền anh, dừng chèo muốn ngỏ tâm tình, sông bao nhiêu nước thương mình bấy nhiêu”. Chú vỗ bốp vào đùi khen hay, hay lắm, thơ cháu biên à? Mình bảo à không, cháu đọc đâu đó quên mất rồi. Chú bảo nhưng thôi, xuống dưới nhà ta nói chuyện cho ấm, đứng đây ướt hết.
Thấy có vẻ chú cũng thân tình, mình bớt ngượng, lò dò bước xuống khỏi bể nước. Chú khen “Phải công nhận mày vừa giỏi văn vừa leo trèo tốt. Biết thế ngày xưa thi vào trường đặc công có khi bây giờ lại ngon rồi”. Mình bảo chú cứ quá lời, mà có thuốc đó không cho cháu xin điếu? Chú lôi bao Ngựa rút một điếu đưa cho mình.
Xuống nhà, hóa ra có cả mẹ nàng. Thấy mình thò mặt xuống, bà bật cười bảo “Sao, đứng trên đó mát không?” Mình cũng nhe răng cười. Ex cau mặt “Ướt hết cả rồi còn gì” rồi chạy vào nhà tắm lấy khăn cho mình lau đầu.
Không khí cũng không có gì căng thẳng như mình dự, chắc bố ex cũng biết tính mình nóng, lại bất cần, nên không dại gì đổ dầu vào lửa. Mẹ ex mang mấy quả xoài ra gọt, bảo xoài nhà ta đấy, ăn đi cháu (cái từ “nhà ta” sao mà thân thương thế không biết). Bố ex cầm cốc trà, đăm chiêu hỏi “Dạo này làm ăn ra sao cháu?”. Mình cắn miếng xoài xanh cái sật, bảo làm ăn gì đâu chú, cháu vẫn viết báo kiếm sống qua ngày, ăn bữa hôm lo bữa mai không đói là may lắm rồi đó chú. Mẹ ex nhìn trộm mình rồi cúi xuống, ánh mắt đầy thương cảm. Sau này ex bảo, mẹ em trách sao lúc đó anh không nói cái gì đó tươi sáng tí cho bố dễ chấp nhận, hâm, ai lại thật thà như anh bao giờ, chán cho anh quá! Mình cười, thì anh biết éo đâu được, nói ra điều mình nghĩ bao giờ cũng sướиɠ mồm nhất. Chém vớ chém vẩn lộ ra nhục mặt, anh thì cứ thẳng tưng cho đỡ phải lo đối phó.
Ăn hết mấy miếng xoài, uống cốc nước, hỏi thăm dăm câu xong mình xin phép lại nhà, bỏ lại sau lưng trận chiến đang sắp diễn ra giữa bố con ex. Nàng sẽ đứng trước sự lựa chọn: Ở lại HN và chấm dứt với “thằng H”, hay cút về quê nộp đơn xin đi dạy. Mình cũng chẳng buồn mấy, chỉ thấy khó xử cho nàng. Bao nhiêu chộn rộn, vật vã vì cơm áo gạo tiền nó đã khiến tình yêu này mòn đi rất nhiều, khiến đôi khi ngoảnh lại, trong lòng dấy lên câu hỏi: rốt cuộc mình có đang thực sự yêu nàng không?
4 tháng sau ex có người yêu mới. Một đứa ít tuổi hơn mình, trông qua hơi non và không có gì đặc biệt. Lần đầu tận mắt thấy thằng cu này đứng chờ nàng ở tiệm tạp hóa, mình vẫn đủ bình tĩnh để nhìn thật kỹ xem nó có gì hơn mình không, ít ra là vẻ bên ngoài.
Hôm ấy đi cùng đứa em ra chỗ bán tạp hóa mua mấy thứ linh tinh. Đang ngồi trên xe đợi thằng em thì thấy nàng mặc đồ ngủ bước vào đúng cái quán đó luôn. Ex đi ngang qua trước mặt mình, không một tiếng chào, mặt trơ trơ không chút cảm xúc. Thực sự bị ám ảnh bởi ánh mắt vô hồn đó, trông nàng xa lạ như chưa bao giờ biết đến cái thằng đang đứng ngay trước mặt mình.
Vài phút trôi qua một con Wave xanh xuất hiện, trên xe là một chú bận áo thô màu xám, quần bò, giày Thượng Đình loại 58 nghìn một đôi. Thượng Đình dừng lại khi ngó thấy nàng, nó ngồi trên xe cách mình đúng 5 bước chân. Mình lập tức chuyển pha sang thằng này. Da xanh xanh, trắng trắng, kiểu da của các anh ngồi nhiều trong nhà, mặt hiền và coi bộ ít nói, Thượng Đình khiến mình không thể đoán bộ dạng đó làm nghề gì thì hợp. Có thể công nhân kéo dây điện của bọn viễn thông nhưng cũng có thể là chân chạy quảng cáo, phát tờ rơi của một công ty hết hạn nào đó, éo biết được.
Mua xong mấy gọi bánh, ex quay ra, bước qua mặt mình như chiếc bóng rồi leo lên xe Thượng Đình. Nhìn theo cái xe đang khuất dần vào ngõ, trong lòng tràn ngập một mớ cảm xúc và suy nghĩ – mà để viết ra có lẽ cần phải 2 trang báo Nhân dân mới diễn tả hết được. Nhưng tóm lại một cách nhanh nhất đó là cảm giác chua chát, ê chề và tủi hổ – của một kẻ vừa bị đá ra rìa.
Ba hôm sau, trong một buổi tối điên rồ, không kìm nén nổi, mình đã mò tới nhà nàng. Ex mở cửa bảo anh về đi. Về đi để em yên. Mình ôm lấy nàng, ex vùng ra khóc rồi ngồi thụp xuống. “Anh xin lỗi, anh yêu em rất nhiều!” Sau này vẫn éo hiểu xin lỗi vì cái gì, chắc đứng trước nước mắt con gái – mình luôn tự thấy mắc một cái lỗi gì đó – dù lỗi gì éo biết nữa!
Ex quay vào lấy ra cái cặp của mình, rồi bảo “Anh cầm về đi, về đi khỏi ai nhìn thấy!”. Đang điên rồ, mình bảo không, em ném nó đi đâu thì ném. Ex khóc, nói trong này có ảnh của anh, mấy bài báo và đồ kỷ niệm…. anh cầm về đi và đừng quay lại nữa.
Không còn gì để níu giữ, biết nàng đã tuyệt tình, mình miễn cưỡng cầm cái cặp lủi thủi ra về. Sau lưng cửa sắt đã khép lại. Con ngõ tối mù trước mặt. Ngang qua sông Tô Lịch ném cái cặp xuống, không biết có sủi tăm không vì tối quá éo thấy gì. Rồi ghé qua quán cháo gọi một tô, cầm chai rượu đựng trong vỏ Lavie ngửa cổ làm một hơi. Thằng chủ quán trợn tròn mắt không nói câu gì. Bắn điếu thuốc lào, rút ví trả tiền, đá ghế chửi tục phát rồi đứng dậy đi về.
Đó là một đêm không bao giờ quên được. Đó cũng là lần đầu tiên khóc vì một đứa con gái.
Một đứa con gái – xa lạ – con nhà ai đó, đã quen, đã yêu, và làm khổ đời mình… suốt nhiều năm sau…