Buổi tối, ăn cơm xong, nghỉ một lát, bố ex kéo tay rủ “Ra ngoài đi dạo tí cho thoáng”. Ex đang rửa bát quay lên hỏi “Bố với anh Huy đi đâu đấy, cho con theo với?” Mẹ ex bảo “Mày ở nhà dọn dẹp đi, để bố với anh thoải mái”.
Ra khỏi ngõ, bố ex bẻ cành chè tàu bé tí đưa cho mình rồi bảo “Cái này xỉa răng thơm phết đấy”. Quê mình trồng nhiều cây này, chủ yếu làm hàng rào cho đẹp, nhiều người cũng bẻ cành xỉa răng như bố ex. Đường làng ban đêm vắng vẻ. Một đàn vịt nhà ai chạy băng ngang, bố ex bảo, vịt thì chỉ có nướng là chú ưng, còn nữa tanh lắm. Mình dạ vâng, trong đầu lửng lơ câu hỏi: Oánh võng hơi kinh đấy, tóm lại thân bài là gì?
Lang thang một lúc, dừng lại bên cái cống nước giữa đồng, bố ex ho 3 cái. Tiếng ho đầy nhạc tính. Nó như mấy thằng MC đám cưới đếm a lô 1.. 2.. 3 thử máy trước khi chính thức cho quan khách ù tai. Rút điếu thuốc rít liền mấy hơi, nhìn xa xôi về phía chân trời. Hương lúa rất thơm. Những vạt lúa dập dờn xô dạt theo từng cơn gió như sóng nước. Nhắm mắt lại. Những khoảnh khắc bình yên tại sao bao giờ cũng thoáng qua rất nhanh? Trong bình yên đã chứa sẵn cảm giác bất an, phập phồng lo sợ. Một nỗi lo sợ mơ hồ. Có cả sự bất cần và lỳ lợm.
Bố ex xoay người lại, tay vòng trước ngực, bảo “Huy ơi, gia đình chú thực sự rất quý cháu”.
“Dạ”. Mình gật đầu.
“Không có gì ghét bỏ cháu đâu, ngược lại là khác”
“Vâng”
“Nhà cô chú chỉ có H là con gái. Cô chú từng đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó”
À há. Nhạc hiệu kiểu này mình quen tai rồi. Bố nàng rào trước đón sau kín kẽ có lẽ chỉ để dội cho mình gáo nước thật mát ngay sau đó. Bố ex đằng hắng mấy cái cho thêm phần biểu cảm, rồi nói tiếp “Cô chú không muốn nó khổ, sau này làm cha mẹ cháu sẽ hiểu điều đó… Huy hình dung ra ý chú muốn nói với cháu chưa?”
Mình thở dài bảo “Thôi chú ạ, chú không cần nói hết đâu. Cháu vốn giỏi văn nên ý của chú cháu hiểu hết rồi”. Bố ex đổi giọng “À ừ nhỉ, H nó cũng nói cháu giỏi văn. Nó hay đưa bài cháu viết cho chú xem, nhưng nói thật chú bận quá chưa kịp ngó…”. Mình cười “Chữ nghĩa giờ rẻ mạt, chú đọc làm gì”. Bố ex bảo “Kể ra kiếm tiền bằng nghề đó cũng khó. H nó chưa nhìn xa trông rộng được, nó còn dại lắm, đã biết gì đâu…”
Câu nói như mũi kim cắm sâu vào tim khiến mình đau đớn. Vâng, H nó dại khờ, mù quáng lắm nên cháu đừng lừa gạt nó nữa mà tội nghiệp, tha cho nó đi cháu. Mình giải mã ngay lời bố ex sau 3 giây. Định bảo “Nói thật với chú, cháu còn đang bơi giữa biển, nhìn mãi chưa thấy đâu bến bờ, nên yêu đương với cháu nghĩa lý gì đâu. Giờ chú tin không, cháu buông tay một cái, H nhà chú khóc tiếng Mán luôn”, nhưng thấy không cần thiết nên thôi. Người nóng tính thường là người dễ tổn thương nhất, mình không muốn bố ex tổn thương vì một câu nói buột miệng lúc phẫn chí. Bình thường mình nể nang ai đâu.
Nói chuyện phiếm thêm lúc nữa, bố ex bảo “Ta về nhỉ”. Mình bảo chú về trước đi. Ông quay lại an ủi “Thôi đừng suy nghĩ nhiều cháu à. Chuyện đâu có đó…”. Mình bảo à không, cháu đi tè phát thôi, chú cứ đi đi. Ông lầm bầm “Làm tao cứ tưởng… Thế thì chú cũng đái phát đã”. Mình cười. Bố ex bảo “Ngày xưa các cụ có câu “Nhất quận công, nhì ỉa đồng” nghĩa là 2 việc đó đều sướиɠ ngang nhau”. Mình xác nhận “Hồi nhỏ bọn cháu toàn ra đồng làm việc đó, xong thì drift mông trên cỏ luôn khỏi phải dùng giấy”. Bố ex bảo “Không sợ rách đít à?”. Mình cười “Cũng xót lắm, nhưng làm mãi nó chai như đít khỉ nên kệ”.
Hai người vừa đi vừa nói đủ thứ chuyện. Lúc ấy không bị “áp lực” phải làm rể chú nữa, nên mình tham gia nhiệt tình, nói không khỏi cần giữ ý. Bố ex gật gù “Công nhận mày tếu hơn chú tưởng, con H nó thích mày cũng phải, mỗi tội…”
Vào đến ngõ, ex chạy ra níu lại hỏi nhỏ “Tình hình sao rồi?” Mình bảo “Tạch”. Nàng nhéo tai gắt “Nói nghiêm túc cái đê! Khi nào cũng đùa được”. Ừ thì không đùa nữa, ra ngõ ta họp chi bộ tí rồi anh kể luôn. Hai đứa chui vào lùm cây dừa nước. Muỗi vo ve rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ex dứ dứ tay “Ôm thôi nha, cấm làm gì đấy!” Làm gì là làm gì? Trêu nàng “Kiểu gì cũng tạch rồi, ta bố trí làm nháy cho có kỷ niệm nhé?” Đẩy mình ra, ex cạu cọ “Anh thần kinh vừa thôi. Điên à?” Mình đặt tay lên ngực ex, ngu ngơ hỏi “Ơ, thả rông à?” Nàng bảo để cho mát. Mình nhắc lại dạo mới quen : “Hồi ấy anh cứ thắc mắc sao vòng 1 của em to thế, đi bộ với nhau anh toàn nhìn trộm rồi nuốt nước bọt. Sau này mở ra mới biết chủ yếu là lá..” Ex bịt mồm mình lại, xì môi“Em đập cho anh chết giờ, trơ trẽn…”.
Hai đứa ôm nhau cười nghiêng ngả, càng cố kìm chế lại càng cười to hơn. Chợt nàng im bặt, rồi nghiêm mặt hỏi “ Còn yêu em nhiều nữa không anh ơi?” Mình đứng yên không nói, vì không muốn dối nàng. Nhiều thì không. Ở bên nhau lâu như một thói quen, xa cách không chịu được, nhưng cảm giác nồng nàn như xưa phai nhạt đi quá nhiều. Không ít lần từng nghĩ, nếu chia tay chắc cũng sẽ không đến nỗi vật vã lắm, nhưng ý nghĩ đó mình giấu nàng, vì sợ nàng tổn thương…
“Anh nói đi, còn yêu em nhiều không?” ex kiên quyết bắt mình phải nói ra điều không nên nói – ít nhất là vào lúc này. “Em tự cảm nhận hộ anh, đừng bắt anh…” Nàng vùng vằng “Thì thôi, ghétttttt! Bây giờ làm gì thì làm đi, ở đây lâu muỗi đốt cho sưng chân đấy”. Ex có kiểu nói ngộ ngộ rất đáng yêu. Ngày trước mình “chết” nàng vì cái cái ngộ này đây… Đứng ôm nhau, tí toáy một lúc cho đỡ nhớ thôi, “làm gì” ở đây có mà chết à?
Đang lên đồng thì nhà trong bố nàng ho 3 cái, rất thân thuộc, giống như tiếng còi dừng trận đấu giữa lúc bóng sắp sửa vào vòng cấm địa. Hai cầu thủ buông nhau ra rồi bật cười. Mình bảo “Sao bố cứ ho đúng lúc thế nhỉ?”. Ex lắc đầu “Mai anh về là bố khỏi ho liền”.
Buổi sáng. Mẹ ex mang cặp l*иg ra đầu phố mua lòng lợn và mấy cái nem rán về ăn, toàn thứ mình thích. Ăn xong, mình dọn ba lô, ex dúi cho chai nước, bảo “Đi đường lỡ khát mà uống”, mẹ ex nhét thêm mấy quả hồng xiêm vào ngăn ngoài cùng để“lên xe ăn cho vui mồm”.
Ex lấy xe máy chở mình ra đường 1. Hai đứa ngồi đợi xe, không dám nhìn vào mắt nhau lần nào… Có lẽ cả hai đều linh cảm đây sẽ là lần cuối cùng mình về quê ex…