Chương 9
Em chán nản tuyệt vọng khi người yêu mình cứ cam chịu sự áp lực từ phía bố của Linh và gia đình thằng Minh cờ hó. Em muốn Linh phải hiểu em hơn, tự mình nói ra những gì mình mong muốn và đôi khi mình cũng phải hơi phũ với người mình yêu.Review 6/7
Cái thời tiết lúc này của các tỉnh miền đông nam bộ thật chán, mưa từ 3h chiều cứ rả rích mãi.
4h45...
Đang ngồi on voz với mấy thím trên tờ theard, bỗng có tin nhắn tới: "Hẹn anh 6h tại chỗ lần đầu tiên mình gặp nhau nhé! Em có chuyện muốn nói với anh, không gặp không về, nếu anh không ra coi như em đã lầm yêu anh."
Đọc tin nhắn cũng hơi bối rối, tại thường thì cứ 2 tuần Linh mới về nhà 1 lần. Bữa nay về không biết sao nữa hay lỗi tại mình bơ Linh không quan tâm tới Linh?
Gọi ĐT cho Linh thì thuê bao không liên lạc được, thật bực mình và lo lắng mình nhấc máy gọi cho nhỏ úc, sau 1 hồi tít... tít...
- Alo! Anh Khang hả? Anh làm gì mà mấy ngày nay bà chị buồn vậy? - giọng hơi to tiếng
- Anh xl! Thế em có ở nhà không? Cho anh gặp chị Linh đi!
- Em không về nhà anh ơi! Em nói cho biết chị em giờ đang bị áp lực rất lớn liệu mà quan tâm đến bà, đừng làm bà khổ nữa. Anh mà bỏ rơi bà đừng hỏi sao cô em này nhá... - giọng đanh đá hơn cô chị nhiều
- Ừmh anh biết rồi! Thôi anh đi gặp chị em đây!
Nói xong em chạy vội ra ngoài nói mama.
- Mẹ con đi đây xíu nha, có thể tối muộn con mới về mẹ cứ ăn tối trước đi nha.
- Khang mưa gió mày đi đâu? - tiếng mama nói
- Dạ con đi có chút việc! - chỉ nói thế hấp tấp hối hả dắt xe ra ngoài
Em đề máy chạy luôn khỏi thay quần áo, cũng chẳng cần đợi mama nói thêm câu nào. chạy cố chạy thật nhanh vì mình nghĩ Linh giờ chắc đang ở chỗ hẹn rồi, trời mưa thế này thân con gái gầy còm mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đi mà mưa tạt vào mặt đau rát, mình thấu hiểu cảm giác của Linh lúc này. Chạy tầm 10p cũng tới nơi, xa xa thấy bóng người quen thuộc mặc dù trời, cũng ngả màu tối. Chạy tới gần Linh đang ngồi gục đầu xuống, mình không hiểu cảm giác sao dự đang khóc.
- Linh sao lại ngồi ở đây trời mưa có gì thì hẹn anh tới chứ sao...
Linh vụt đứng dậy "bốp" 1 cái tát đau xé lòng, mắt nhìn mình có vẻ căm tức đầy oán hận.
- Anh còn biết suy nghĩ tới tôi sao? Anh nói đi tôi là gì của anh? Anh hứa hẹn tôi những gì? hức... hức... - Linh tức lắm
- Anh xl!
- Anh còn biết xin lỗi sao? Anh hứa anh bên tôi, anh cho tôi niềm tin, để tôi mạnh mẽ vượt qua. Rồi anh bỏ rơi tôi, anh dằn vặt tôi như vậy đủ chưa? Anh nói đi hức hức...
Lúc này nhìn mặt Linh tiều tuỵ lắm, mặt tái nhợt môi thì thâm mắt đỏ au nước mắt Linh chảy theo nước mưa. Mình cảm thấy mình có lỗi rất nhiều, mình không ngờ lỗi do mình mà làm Linh phải khổ thế này.
- Anh xl! ... - em cúi mặt xin lỗi lần thứ 2
"Bốp "thêm 1 cái tát từ phía Linh, thật sự Linh đánh là đúng.
- Giờ anh chỉ biết nói xl thôi sao? Con người anh bản lãnh của anh ở đâu, anh tưởng tôi vui tôi sung sướиɠ lắm sao? Anh có biết tình trạng hiện giờ của tôi không? Gia đình ép tôi phải cưới người tôi ghét nhất, còn tôi cố đấu tranh vì anh vì tình yêu của tôi nhưng giờ để tôi nhận lại được cái gì! hức... hức...
- Anh biết anh biết tất cả những gì em đang phải trải qua, anh biết anh đã sai!...
- Anh nói anh biết! Anh biết những gì? Anh có biết hôm nay tôi về đây vì anh tôi phải cãi lời ba tôi thay vì tôi ở trên đó tránh mặt không? Anh có biết tôi đau như thế nào khi bên tôi không còn có anh không hức... hức...
Em không biết nói gì hơn, chỉ biết nhìn theo ánh mắt của Linh - ánh mắt đầy tức giận.
- Anh không nói gì được ư? Anh hèn nhát yếu đuối hơn tôi tưởng giờ đường ai người lấy đi, tôi sẽ về nghe theo lời ba tôi. Tôi sẽ dùng chữ hiếu để trả cái ơn tình này, chào anh! - nói xong Linh quay bỏ đi
Lòng mình đau nhói con tim mình không thể để mất Linh, nghĩ là làm mình chạy theo nắm tay Linh lại và ôm Linh vào lòng. Ôm thật chặt thật chặt, mình không muốn thế.
- Anh xl! Thôi anh xl! Bên anh em nhé đừng bỏ anh mà đi - mặt ngước lên
Anh biết anh đối với em như vậy là anh quá tàn nhẫn. Em tha thứ cho anh... - Linh ngắt lời mình tay đẩy mình ra
- Tha thứ ư hixhix anh bỏ rơi tôi! Giờ anh nói tôi tha thứ ư... ư... ư...
Mình đã ôm Linh lần nữa môi mình chạm môi Linh mình đã cưỡng hôn Linh. Mình không muốn Linh nói thêm điều gì nữa nhất vào lúc này, mình rất sợ rất sợ.
Linh không còn trống cự nữa buông xuôi tay, mình cảm giác Linh đã mềm lòng. Cuối cùng cũng bỏ Bờ môi ấy ra nhưng vẫn ôm, ôm mãi lúc lâu cả 2 không nói gì.
- Em tha thứ cho anh 1 lần em nhé, thật ra anh rất yêu em. mọi chuyện của em anh biết tất cả rồi. Chẳng qua anh muốn tự em nói ra thôi em à, đừng bao giờ 1 mình chịu đựng em nhé! Vì bây giờ có anh cùng chịu đựng cùng em, sẽ cùng em, bên em cố gắng vượt qua em nhé.
Giờ mình cũng buông Linh ra 2 tay mình nắm chặc tay Linh, ấp ủ tay Linh trong tay mình. Mắt mình nhìn vào mặt Linh, Linh không còn khóc nữa, môi mím chặt.
- Anh nói thật chứ! Đừng bao giờ làm em đau như thế này anh hứa đi - tiếng Linh cũng nhỏ hơn dịu hơn.
- Thôi anh không hứa đâu, anh sẽ dùng hành động để chứng minh em nhé!
Review tiếp theo
- Anh không hứa nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh. Anh yêu em như thế nào?
Mình nói rồi hai tay để lên má Linh xoa xoa, bất chợt mình nhìn thấy bên má phải lằn rõ dấu 5 ngón tay.
- Ai đánh em à? - giọng hơi bức xúc
- Vâng bố em đánh em, vì em không nghe lời bố làm mất mặt bố trước GĐ nhà thằng Minh - mặt Linh hơi buồn buồn
Em nghe câu đó điếng hồn, tại sao có gia đình thằng Minh ở đây. Nhưng khi nhìn lại Linh đang đứng run cầm cập em thấy thương quá, nghĩ mà mình thấy có lỗi cùng Linh quá.
- Thôi về thôi em! Dầm mưa cả buổi ốm giờ - vừa đi vừa nắm tay Linh đi
- Về đâu anh bố em đuổi em đi rồi giờ không về đâu em sợ lắm - Linh khẽ rùng mình
- Thì về nhà anh chứ về đâu đêm nay ngủ nhà anh! Không nói gì nữa nhé! - nói rồi em bế Linh lên xe để khỏi từ chối
Em hiểu chứ tính Linh là vậy không bao giờ giám ngủ lang, nên em phải thế. Bế đến cho ngồi lên xe, mà Linh mới hỏi.
- Thôi kỳ lắm anh! Em sợ ba má anh... với lại em không có quần áo để thay - linh nhăn mặt sụt sịt
- Em quên nhà anh là shop bán quần áo rồi à. Ba mẹ anh cũng dễ, mẹ anh còn nhận em là con dâu thây? - thôi đi thôi
- Nhưng còn bố mẹ em thì sao? Em sợ! - Linh mặt tỏ ra hơi lo lắng
- Tý anh về nói mẹ anh gọi đt xin bố em cho, giờ yên tâm rùi chứ! - em cười cái tạo cảm giác an toàn
Chạy xe chở Linh về nhà Linh ngồi sau tay để hờ ngang hông, đi tầm 15p cũng tới nhà. Mình chạy thẳng xe ra đường hông nhà cất xe vào nhà, vì mình thấy shop của mama cũng có vài người khách. Xong dẫn Linh xuống nhà, thấy Linh run run vì lạnh.
- Em dô phòng tắm đi tí mama anh đưa quần áo xuống cho em nhé! - đá mắt cái
- Thôi kỳ lắm anh, em không quen như thế! Em sợ
- Nói nghe nào! Giờ tập làm vợ anh đi, ha ha! - lựng cằm Linh
Rồi đi lên gác phòng mình lấy quần áo thay đồ xong xuống nhà với mama.
- Mẹ dô con nói nhỏ cái này! - cố gắng gọi thật nhỏ đủ để mẹ nghe thấy
- Cái gì vậy ông tướng? Đi về gọi gấp vậy! - mama hơi làu bàu, đi tới chỗ mình
- Có cái gì nói nhanh! - mama đang vội bán hàng
- Mẹ tối nay Linh cho Linh ngủ ở nhà mình nha! Mẹ dô nói với bố hộ con nha
- Sao đưa con dâu về nhà à! Còn vụ bố mày để tao lo! Mà sao đang không dẫn về đây vậy - mẹ cười cái rất tươi
- Việc khó nói lắm tí con kể mẹ nghe sau. Còn nữa mẹ dô phòng của Khánh lấy cho Linh bộ đồ nha mẹ!
- Cha nhà mày! Đồ vợ mày sao mày không lấy nói tao chi!
- Lấy đi con thương! Vợ con cũng là con dâu mẹ mà hihi
Mình đi bán hàng cho khách xong, đóng cửa luôn vì tối nay mình không muốn thiên hạ biết. Xong mình cũng xuống bếp dọn cơm ra, mẹ mình thấy cũng ngạc nhiên. Linh cũng đang loay hoay nấu gì đó cùng mẹ, xem ra 2 người cũng dễ thân.
- Ông tướng nhà ta bữa nay siêng nhỉ? Biết dọn cơm cùng mẹ vậy là sắp lấy vợ được rồi đấy! - nói rồi cười nhìn hơi bị gian luôn
Sau câu nói đó nhìn Linh có vẻ hơi ngại, đúng lúc đó baba đi xuống.
- Cái bà này nói làm con nó ngại! Thôi Linh, con tối nay con cứ ở nhà bác tự nhiên nha con - bố nghiêm nghị nói
Kỳ thực bố mình từ hồi mình về tới giờ thấy bố thay đổi hơn so với trước kia, bố con hợp nhau hơn nói chuyện nhiều hơn.
- Vâng con cảm ơn bác! nhưng còn bố mẹ con... - bố cắt ngang lời Linh
- Bác không biết vì lý do gì, nhưng tối nay con cứ ở nhà bác. Tí bác nói bác gái gọi đt cho bố cháu. thôi cả nhà cùng ăn cơm nào.
- Dạ vâng! - mặt hơi ửng hồng.
Linh bẽn lẽn như dâu mới về nhà chồng vậy, ăn không dám gắp thức ăn. Lâu lâu mama vẫn phải gắp cho. Nhìn 2 người phụ nữ của đời mình sao thấy tình cảm gia đình ấm cúng quá. Giá có thêm 2 đứa em "Khanh vs khánh" ở đây chắc thành 1 đại gia đình rồi.
Ăn cũng xong baba đá mắt mình lên phòng trên ba nói chuyện, mình lững thững đi theo sau lên nhà cha con trút bầu tâm sự.
- Sao Khang con? Sao lại dẫn người yêu về đây! Gia đình nó có chuyện gì à - ba vẫn vậy nói chuyện vẫn nghiêm nghị
- Dạ con có chuyện nói với ba (kể 1 lèo)
Ba mình ngồi chăm chú nghe mình kể, tay cầm chén trà, tay thì cầm điếu thuốc, nghe mình tra tấn lỗ tai.
- Tao thấy bố nó làm vậy là không đúng, ơn là ơn nghĩa là nghĩa. Không thể lấy cuộc đời con gái mình ra mà để trả ơn. Hơn nữa nhỏ Linh giá nó yêu thằng kia không nói làm gì! Đằng này không yêu gán ghép cả đời cũng chỉ khổ con gái mình thôi - mặt nghiêm giọng nói
- Thế giờ phải làm sao hả bố tụi con phải làm sao?
- Mày cứ đơn giản đối tốt với con Linh vào, còn chuyện thằng Minh và gia đình thằng đó mày không phải lo. Con Linh không đồng ý GĐ nó chẳng làm gì được còn về vấn đề nợ nần giờ chưa biết bao nhiêu.
Để xem GĐ thằng kia nó đòi nhiêu, mày cứ báo tao tiếng tao thu xếp tiền bạc chuẩn bị rước dâu luôn. Còn về phần mày không được nóng tính có chuyện gì cũng phải từ từ dùng cái đầu, tai biết thằng kia nó chẳng vừa nó chơi lén cái hết đời nghe con - từ từ chậm rãi.
- Vâng! Con biết rồi! Nhưng con sẽ không lấy tiền GĐ đâu còn 2 đứa em con nữa mà tụi nó nghĩ sao?
- Tao hiểu mày mà! Nhưng bố nói thật đứa nào cũng là con bố, tài sản chia đều cho 3 người con mày lấy phần mày thôi. Chứ bố già rồi phụng dưỡng thì bố mừng không bố cũng phải sống lo cho các con chứ. Tao giờ cũng gần 60 tuổi đầu cũng muốn có cháu, nên yêu ai tự quyết bố giúp con!
- Vâng con cám ơn bố nhiều! - lúc này mình rất vui
Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ mình cảm thấy vui như lúc này, bố con có thể hoà thuận. Đang nói chuyện với papa thì mama lên, mama xem ra rất thích Linh.
- Hai bố con đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? - mama
- Có gì đâu mẹ bố con ngồi tâm sự với nhau thôi, mà Linh đâu rồi mẹ?
- Tao thấy 2 bố con mày có gì mờ ám lắm. Thôi mày lên phòng đi con Linh nó lên rồi đó ráng chăm sóc con dâu tao tốt nha - mama
- Ủa con tưởng tối nay Linh ngủ với mẹ chứ?
- Thôi tối nay tao cho chúng mày thoải mái trò chuyện với nhau. Nhưng tao cấm không được làm bậy, để con dâu tao khi về nhà cho lành chứ đừng bụng đi trước ngực, chuyện đâu còn có đó nghe chưa con - mama vừa nói vừa chỉ tay căn dặn
- Làm gì có hả mẹ! Yên tâm đi tụi con trong sáng lắm - mình lên tiếng
- Thôi bà cứ lo xa không à, thằng Khang nó trưởng thành rồi không phải lo. Thôi con lên đi để bố mẹ nói chuyện xem giải quyết chuyện này sao - bố khuẩy tay ra hiệu đi đi
Đi vệ sinh cá nhân cái đã xong xuôi, mình lên với Linh. Bước lên phòng với tâm trạng vui vui, nói chung mẹ mình vẫn thế nhưng với bố mình có thể nói ông thay đổi quá nhiều về cách đối xử với con cái. Nếu như trước kia mở miệng ra mà không đúng ý ông là ông chửi cãi lại là ăn bạt tai, nhưng giờ đây ông hiểu mình hơn, cũng chắc tại bố muốn con trưởng thành nên làm thế.
Đi lên căn phòng với chiếc nệm trắng, căn phòng chỉ rộng khoảng 5m vuông. Linh đang đọc sách 1 cuốn mình rất thích, "Rô- bin- son ngoài đảo hoang".
- Em thích đọc tiểu thuyết à? Cuốn đó cũng hay nó dậy cho con người cách sống và tồn tại giữa thiên nhiên - mình lên tiếng
Vừa đi vừa nói, đến bên Linh ngồi lên chiếc giường của mình người con gái tôi yêu vẫn ngồi đó lưng dựa tường, trong khi ánh đèn của bóng phản chiếu xuống gương mặt tròn tròn xinh xinh cùng cái mũi dọc dừa cao cao (nếu ai nói Linh không đẹp mình chấp nhận, mình yêu Linh không đơn giản vẻ bề ngoài)
- Ừmh em chưa đọc bao giờ, thấy hay hay em đọc. Mà đây là phòng của anh hả? - Linh vừa nói vừa chỉ tay
- Ừmh phòng anh không hợp ý em sao? - mình lên tiếng
- Không rất ngăn nắp và gọn gàng chỉ có điều thiếu mùi hương thôi - Linh lên tiếng
- Cái đó không khó nhưng anh bị dị ứng ngủ mà có mùi hay bị sổ mũi! Nếu em thích anh có thể xịt nhưng anh đi chỗ khác ngủ! - mình định đi lấy trai xịt phòng
- Anh Khang! Thôi lên đây đi nằm với em, anh mà bỏ đi mai đừng gặp mặt em - mặt ra vẻ giận dỗi
Linh chồm người ra nắm tay mình kéo mình xuống giường, mình cũng chồm người lên 2 tay nắm vai Linh đè thẳng xuống nệm. Linh lấy tay kéo đầu mình xuống môi mình chạm môi Linh miết nhẹ đôi môi mềm mại luôn mời mọc mình hôn. Cái cảm giác nâng nâng khó tả mình cố gắng tận hưởng cái cảm giác đó thật lâu, Linh thì nhắm mắt, chẳng hiểu sao Linh luôn thế hôn mắt cứ nhắm nhìn mà dễ thương ghê.
Được vài phút Linh cũng buông ra mình cũng nằm qua 1 bên, Linh cũng nằm nghiêng qua ôm mình. Xoa xoa trước ngực mình
- À em quên! Có việc này em muốn hỏi anh. Anh trả lời em thành thật nhé! - Linh làm mặt nghiêm trọng.
- Ừm em hỏi đi anh giờ không giấu em gì hết cứ hỏi! - Mình biết câu hỏi rồi
- Anh có phải dân giang hồ không? Trong 7 năm qua anh làm những việc gì! Có xấu xa không? - Linh giọng nghiêm trọng lắm
Nhưng nói thật tình huống này mình cũng dự đoán trước rồi cái hôm Linh ốm úc cũng hỏi và mình đã thừa nhận Linh biết cũng chỉ là điều sớm muộn thôi.
- Ừm anh dân giang hồ! Em nghĩ sao! Chuyện xấu trong mắt người khác, nhưng cũng chưa phải gọi là xấu. Thế giờ em bỏ anh sao? Hay trách anh giấu em? Nhưng liệu anh nói sớm em có yêu anh không? - giọng hơi lạc chờ câu trả lời từ phía Linh
Linh vẫn ôm mình thậm chí ôm thật chặt, mặt suy nghĩ một điều gì đó khá lâu. Nhưng không có vẻ gì là giận hờn, mặt vẫn tươi tỉnh như Linh của vài giây trước. Mình thì mong câu trả lời từ phía Linh, tay để Linh gối vẫn vuốt tóc mắt nhìn về phía người yêu.
- Khang à, em yêu anh! Yêu anh rất nhiều, cho dù anh là ai đi chăng nữa. Trước kia chỉ là quá khứ mà con người sống ở thực tại, em yêu con người bây giờ của anh em chấp nhận bên anh. Có điều anh phải thay đổi trước kia không có em anh sống thế nào em không cần biết, bây giờ có em mỗi lần làm việc gì đó hãy nghĩ về em anh nhé! - giọng vẫn trong trẻo nhẹ nhàng như ngày nào.
Nghe người mình yêu nói ra những lời đó mình rất cảm động, mình tự hứa với lòng mình sẽ yêu Linh và hành động như lời Linh nói.
- Ừmh anh biết rồi! Cảm ơn em rất nhiều! Cảm ơn vì những gì em đã dành cho anh, chụt... - mình hôn Linh cái lên trán Linh.
- Mà anh nè anh hai T kết nghĩa của anh cũng như anh hả? - mắt liếc nhìn mình.
- Ừm ông với anh cùng 1 hội có gì không em? - nhìn linh cách trìu mến.
- Không có gì! Nhìn ông hiền thôi mà em đâu nghĩ ông là gì đâu!
- Thôi hihi nói chuyện của em ngày hôm nay đi! Hôm nay nhà thằng Minh xuống rồi làm gì người yêu của anh nè? - mắt nhìn đểu đểu
Mình im lặng nghe Linh nói:
- Bố em hẹn hôm nay em phải về có chuyện gấp, thế là em về vào trong nhà đã thấy bố mẹ của Minh ở trong nhà đang nói chuyện rồi. Bố em gọi em lại rồi bà mẹ Minh đặt vấn đề luôn.
+ "Linh giữa thằng Minh nhà bác và cháu xảy ra chuyện gì thì bác không biết, nhưng cháu hãy suy nghĩ lại đi thằng Minh nhà bác nó yêu cháu nhiều lắm. Trước kia nó có làm gì cháu buồn cháu bỏ qua về làm dâu nhà bác đi nhé!"
- Em im lặng không nói gì thì bố em lên tiếng "anh chị đừng nói thế nhà em mang ơn gia đình anh chị nhiều, em cũng mong 2 đứa lên vợ lên chồng. Em chẳng biết giữa 2 đứa xảy ra chuyện gì nhưng điều mong muốn của cha mẹ luôn là điều mong muốn củ con cái mà. Sao Linh con nói gì đi chứ?"
- Em im lặng chả nói gì, vì nói chung em sợ ba em buồn với lại 1 phần em sợ ba em - nhìn mặt Linh lúc này hơi buồn.
+ Nhưng khi em chưa nói gì mẹ Minh đã nói 1 câu "Vậy thì được rồi anh sui đã nói thế, giờ 2 gia đình cũng lên 1 rồi giờ mình định ngày cưới cho 2 cháu luôn nha, chọn ngày nào đẹp mà gần gần nhé. Về vấn đề lễ vật tất cả tụi em sẽ lo hết, anh sắp xếp ngày đi rồi báo cho em biết nha"
- Lúc đó em chỉ nghĩ tới anh thôi em mới nói rằng "Thưa 2 bác con sẽ không lấy anh Minh đâu, con và anh đã chia tay rồi. Và giờ con đã có người yêu rồi, con nghĩ tụi con không thể đến với nhau được. Mong 2 bác hiểu cho con, đừng làm khó con nữa con cảm ơn hai bác nhiều!"
Em nghe được những gì Linh nói em rất cảm động, em mừng vì Linh đã mạnh mẽ đấu tranh cho tình yêu của mình.
- Em làm rất tốt cám ơn em! - em khích lệ Linh
- Nhưng chuyện không dừng ở đó anh à, sau lời em nói bố Minh thì không nói gì chỉ thở dài nhưng mẹ anh Minh thì lên tiếng rất cay nghiệt "Cô nói gì? Gia đình tôi đối xử với nhà cô như thế nào? Cô không hiểu sao! Con tôi nó đối sử với cô như thế nào? Giờ cô nói cô không yêu nó, bộ cô nghĩ cô là ai. Tiểu thư chắc nói thật cho cô biết, con tôi nó chỉ hô 1 tiếng đừng nói là 1 mà có thể là 10 hay 100 xếp hàng chờ làm vợ nó. Còn cô nghèo nó yêu cô là phúc phận của cô, còn thằng người yêu cô nó cho cô được gì, 1 thằng cù bơ cù bất cãi lời cha mẹ bỏ đi 7 năm giờ về tranh giành với con tôi sao. Chưa kể nó đánh con tôi, tôi chưa kiện nó là may rùi. Cô suy nghĩ kỹ những gì cô nói đi đừng nói ra nuốt lại khó lắm đó"
Em gằn giọng khi nghe Linh kể, em bực với gia đình này lắm. Nếu cương vị trước chắc em cho mấy mụ bê đê tới đánh ghen con mẹ già này quá.
- Chó má nhà nó! Bà đó không biết tốt xấu nghĩ con mình là ai - mình gằn giọng nói.
- Anh Khang! Anh làm gì đó? Anh không được nóng nảy thế, bên em yêu em phải sửa đổi, đừng để cái nóng nảy điều khiển mình mắc sai lầm. Trong tình huống như thế nào cũng phải bình tĩnh nghe rõ chưa? - Mặt Linh lúc này nghiêm lắm
- Dạ thưa chị 2 em nghe ạ! Chị 2 kể tiếp đi đừng quát nạt em sợ - mình đùa đưa tay véo nhẹ má Linh nựng yêu.
- Biết vậy thì tốt! Em lúc đó nghe bà nói thế em tức lắm, em mới nói "Vâng thưa bác con biết con nghèo con không phải tiểu thư, nên con nghĩ con không xứng với gia đình bác đây. Còn anh Minh anh giàu có, và con nghĩ chắc người yêu cũng nhiều bác cứ chọn ai đó làm vợ anh đi. Còn con đây nghèo con chỉ xin chọn người con yêu, dẫu quá khứ anh có sao chăng nữa nhưng cũng là người con yêu, con hiểu anh và anh hiểu con. Trong tụi con luôn có sự tôn trọng lẫn nhau, bên anh con cảm thấy được hạnh phúc. Nên con nghĩ bác đừng sỉ nhục chúng con, còn nếu bác nghĩ vì ơn vì nghĩa con xin cám ơn hai bác nhiều, nếu cho thì con nhận không cho con xin hoàn trả" - em vẫn từ tốn đáp.
- Nhưng bà nào buông tha em! Mẹ Linh lên tiếng "Cô còn làm cao nữa hả ráng suy nghĩ cho kỹ, đã nghèo còn sĩ. 1 là lấy con tôi, còn 2 là trả nợ cho tôi. Cứ suy nghĩ cho kỹ đi, lấy con tôi thì định ngày rồi cưới luôn. Còn không cứ gom đủ 120 triệu trả cho con tôi trong vòng 3 tháng. "rồi bà đi còn ngoái lại nói "Chào anh H em về nha! Ráng khuyên nhủ con anh, gia đình tụi em luôn đón trào tin vui của anh."
- Xong bà về chỉ còn bố em và em nói chuyện với nhau. Bố em giận em lắm, bố quát "mày thấy chưa, mày biết mày vừa làm gì không? Người ta có ơn mình phải trả ơn. Con người ta giàu có mày về cũng được sung sướиɠ, có quyền có thế trong xã hội cưới nó về mai này, tao cũng đỡ phải lo cho mày. Còn mày thấy thằng Khang nó có cái gì, ngoài là 1 thằng cô hồn cãi lời cha mẹ. Giờ lang bạc 7 năm về bám váy cha mẹ, mày nghĩ nó lo cho mày được gì?"
- Em thấy bố nói vậy em buồn lắm, từ trước giờ lần đầu tiên em cãi lời bố em. "vâng thưa bố con xl bố! con biết nhà người ta giàu, có ơn phải báo nhưng con nghĩ hạnh phúc mới là điều con cần. con không thể lấy hp của mình để báo ơn được. và như bố thấy đấy người ta chỉ có biết đến tiền, trong con mắt người ta tiền và quyền là trên hết. con không thể sống với con người chỉ nghĩ tiền là trên hết. Còn người con yêu có thể mang lại hp cho con, mặc dù con biết có thể như lời bố nói nhưng con luôn tin anh sẽ cho con hp. Còn bố nghĩ Minh cho con được gì! Tiền hay cái thói cậy quyền! Con xl bố!"
- Sau đó bố em càng tức giận bố quát to lắm và đánh em đuổi em đi! Em buồn nhiều lắm, em khóc rất nhiều và lâu. Em nghĩ có thể đêm nay là đêm cuối nếu anh cứ lạnh nhạt với em hức hức... em đã chống lại bố em... em sợ lắm. - Linh khóc nhiều lắm.
Nhìn thấy người yêu mình đau khổ, mình cũng buồn lắm. Giá như mình có thể bên Linh sớm hơn chắc giờ này Linh không phải đối diện với cái nghịch cảnh của sự nghèo khổ. Nhìn nước mắt người yêu mình rơi vì mình vì gia đình, đã là quá đủ rồi thật mình không muốn nhìn thấy cái cảnh tượng nữa.
- Anh xl vì anh mà em phải chống lại gia đình, anh biết cãi lại lời cha mẹ mình là điều không nên. Nhưng em à đôi khi người lớn cũng mắc sai lầm, không đơn giản lúc nào cũng đúng. Anh mong rằng sau này ba em sẽ hiểu em giống như ba anh hiểu anh, thôi đừng khóc nữa! - mình dịu giọng an ủi
Vừa nói nói mình vừa quay qua, dùng tay gạt những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đáng yêu ấy. Được 1 lúc Linh cũng im không khóc nữa, ánh mắt ướŧ áŧ ấy bắt đầu nhìn mình.
- Anh có cách giải quyết mà họ cần tiền để ép em anh sẽ có tiền cho họ. Giờ thì ngủ em nhé! - em đá mắt tạo niềm tin
- Anh lấy đâu ra số tiền lớn như vậy? - Linh nhìn mình thăm dò.
- Em thấy đó nhà anh cơ ngơi cũng đâu phải nhỏ, giàu như người ta thì không có. Nói chung là có của ăn của để, với lại 7 năm qua anh cũng có vốn mà - em lên tiếng
Linh ngẫm nghĩ hồi lâu suy nghĩ 1 điều gì đó.
- Thôi anh à! Em không nhận đâu, tiền của anh em không thể nhận. Em không muốn trong tình yêu mình lợi dụng nhau anh à. Còn về tiền của gia đình anh càng không thể mình đã là gì của nhau đâu - mặt buồn buồn.
Em choàng lên hôn Linh, tay em bắt đầu sờ mó. Linh nằm yên không nói gì mắt nhắm lại, nhưng có vẻ sắp khóc. Em ngưng lại, hôn má Linh cái.
- Em nói mình không là gì của nhau, anh muốn có đứa con sao em sợ thế! - cười cười
Linh không nói gì mắt cứ nhắm lại chắc ngại.
- Thôi anh đùa thôi "không ai muốn rước vợ trong sự sỉ nhục và sự đàm tiếu của thiên hạ cả. Anh cũng thế cho để phút cuối cho trọn vẹn huy hoàng".
Tiền coi như anh cho mượn, mai mốt về sanh cho anh đứa con coi như trả nợ. Còn giờ ngủ em nhé! Với tay tắt điện ôm Linh ngủ, nhắm lúc đó cũng tầm 10h hơn rồi. Mình nằm 1 lúc Linh ngủ mình cũng ngủ theo.