Chương 4
Khoảng 7h45...Chạy được một lúc, tấp vào một quán nhỏ mua nửa bao jet + 2 lon beer. (sở thích là thế, mỗi lần chiến xong là uống chẳng hiểu sao). Chạy đến công viên nơi kỷ niệm của em và Linh, ngồi nhâm nhi châm điếu thuốc quên đời. Suy nghĩ mông lung chẳng biết tâm sự cùng ai, lấy đt gọi cho anh hai (nói chung 38 tuổi kết nghĩa nên gọi là anh hai)
- Alo! Chào thằng em về nhà khoẻ không? Sao lâu rồi không gọi? Giờ gặp chuyện mới gọi à!
- Ừh mới đi "chiến" về đang chán nè.
- Làm gì mới về nhà có mấy tháng mà phải chiến rùi?
- Thằng bồ cũ của nhỏ người yêu nó gây, du côn hè phố.
- Chuyện sao mày kể đầu đuôi anh nghe coi?
(Kể 1 loạt từ đầu chí cuối ông phán 1 câu)
- Mày yên tâm chẳng có "đếu" gì xảy ra cả
+ Thứ 1: Nó 5 thằng úp 1 thằng kiểu gì sai chẳng về nó, hơn nữa nó tưởng mày anh hùng dỏm. Nên nó dù gì cũng không báo CA, ai dè du côn gặp ma cô, nên nó bị mày xơi tái. Giờ mày nghĩ nó báo CA để lên viết tường trình 5 đánh 1 à, khả năng khai man cũng không có, khi 2 lời khai không trùng khớp. chỉ 1 trong 2 thằng khai man điều tra cũng ra à, còn con mụ chủ quán chắc sợ mày sám hồn chẳng dám ra khai man đâu.
+ Thứ 2: Bố nó làm quan chức nhà nước nó dựa hơi làm càn, nhưng mày hiểu rằng lên được cái ghế đó không dễ chẳng dại gì vì chuyện này xé ra to để mất cái hơi đó, vì 1 khi dính vụ gì kiện tụng thất bại cái ghế cũng bị lung lay. Còn bố nó không hiểu thì lúc đó để ông anh giúp mày, xem gốc gác đến đâu rùi nói chuyện. Còn thằng Minh tao nghĩ nó không bỏ qua dễ dàng vậy đâu, để mai tao điều tra rồi tính tiếp!
- Ừmh... Đúng! Thế còn chuyện người yêu em sao?
- Người yêu mày tự sử sao hỏi tao? (làm ngơ)
- Vậy thui 3 mặt 1 lời cứ nói hết ra muốn sao thì ra (buông xuôi)
- Thằng này yêu quá hoá khùng! Tao đùa thui, giờ mày về mày cứ nói thẳng chuyện thằng Minh, nếu nó giận mày cứ làm căng. Nếu nó khóc mày giả vờ buông xuôi bỏ đi, nó sẽ níu kéo mày. Còn nếu nó không níu kéo thì mày xác định bỏ cmn đi, về với hội "Cô độc ngã hành" làm anh em tốt của tao. Còn chuyện quá khứ mày cứ giấu, để bao giờ nó yêu mày sâu đậm. Mày nói nó chẳng bỏ mày đâu đó là theo kinh nghiệm "nghiên cứu gái mấy chục năm" giờ tao truyền cho mày.
- Sao hôm nay thông manh quá vậy?
- Không thông manh mà điều khiển được mấy chục mạng đi về không rớt mạng nào à. Mày lên nhớ tao ăn muối nhiều hơn mày à.
Tao chỉ khuyên mày thôi, trước mày đi chung con đường với tao. Giờ mày chọn con đường riêng của mình, phải suy nghĩ xíu trước cho mày sau cho người yêu mày. Đáng lẽ chuyện vừa rồi mày nói với tao coi như xong, nhưng mà thôi tính mày tao hiểu chuyện mày tự giải quyết. Nhưng tao là anh mày, từ nay về sau ca nào dễ mày để tao xử lý, ca nào khó tao hỗ trợ cho mày giải quyết.
Ráng trân trọng những gì mình đang có, thay đổi để hoà hợp với người yêu, đừng giống như tao vật lộn với xã hội.
- Ừm thank kìu ông anh nhiều, bữa nào rảnh em lên.
- Thôi về đi kẻo em mong đi ngoài đường chó xanh lại mò tới, dô khám ở với muỗi thì khổ.
Sau khi nghe những lời ông anh dường như não tâm trạng cũng vui hẳn, đúng anh em hoạn nạn mới thấy chân tình. Về tới phòng Linh cũng khoảng 8h30.
Khoảng 8h30 mình chạy tới phòng Linh, gõ cửa 1 lúc sau cửa mở.
- Anh khang anh bị làm sao thế này? - Linh hốt hoảng
- Có sao đâu, anh bị vầy còn nhẹ đó! - thằng Minh nó chắc nhập viện rùi.
- Thằng Minh nó làm gì anh? Mà sao anh thoát được? Rồi thằng Minh nó sao rồi.
- Hum qua nó hẹn anh uống cafe giải quyết chuyện của em với nó. Nói chung là chuyện của ba chúng ta "kể hết 1 lèo".
- Thì ra anh nói hôm nay anh đi gặp bạn, là anh đi gặp thằng Minh, sao anh giấu em? - lớn tiếng quát
- Anh xl! Nhưng chẳng lẽ anh nói cho em biết à, rồi em đi van xin nó à?
- Anh nói "chúng ta cùng giải quyết, hai người vẫn hơn một người" sao anh lại làm thế! Sao anh đi gặp nó làm gì - quát to hơn
- Dù gì cũng phải gặp, gặp một lần cho biết. Để nó biết rõ anh luôn yêu em và bảo vệ em - vẫn thản nhiên
- Bảo vệ em ư? Anh nhìn bộ dạng anh đi bây giờ có khác gì nó không. Trong mắt em anh luôn chân thực và hiền lành em yêu cũng chỉ vì thế. Nhưng chắc em đã lầm hức hức - khóc rồi nhìn người yêu khóc sao thương quá
- Em muốn nghĩ sao cũng được! Nhưng nhìn bộ dạng em khép nép bên anh khi nó có mặt anh không cam tâm. Thấy em nhẫn nhịn chịu đựng anh không cam, là một thằng đàn ông phải nhìn thấy cái cảnh đó liệu anh có phải đàn ông không.
- Em nhẫn nhịn không phải một ngày em có thể nhẫn nhịn mãi mãi. Miễn sao em luôn được nhìn thấy anh bên anh cùng anh đi trên một con đường chứ không phải nhìn thấy anh phải đi đánh nhau, rồi GĐ anh sẽ nghĩ thế nào về em, anh có hiểu em không hức hức - khóc to hơn
- Em càng nhẫn nhịn nó càng làm tới, anh chắc không biết nó làm gì em. Anh thì ở xa, và anh hiểu em anh hiểu những gì anh cần phải làm cho em.
- Nó làm gì được em, ngoài ra còn có pháp luật mà - hơi dịu giọng
- Pháp luật ư! (cười nhạt) anh nói thật cho em biết pháp luật nằm trong tay kẻ có quyền, kẻ có quyền làm tôi cho kẻ có tiền, kẻ có tiền bóp méo luật pháp đàn áp ngừoi dân lương thiện. Theo em cái định nghĩa pháp luật mà tốt thì đâu có những tên như thằng Minh.
Im lặng 1 lúc chắc đang suy nghĩ những gì em nói
- Linh em có yêu anh không? - em hỏi coi như là câu cuối để khẳng định tình yêu
Không trả lời im lặng em thấy rất tuyệt vọng về cách suy nghĩ của Linh. Em đứng lên nói vọng lại
- Thôi anh hiểu rồi, anh không tốt, không hoàn chỉnh như em mong muốn. Anh biết yêu là phải chấp nhận, nhưng đôi khi cũng phải vì người yêu làm 1 thứ gì đó. Anh chấp nhận ra đi anh không muốn em có cái nhìn khác về anh.
Em ráng sống tốt, ráng tìm 1 người yêu hoàn chỉnh hơn anh, hiểu em và yêu em nhiều hơn những gì anh có thể mang đến cho em. Cảm ơn em vì tất cả, cảm ơn em đã dậy cho anh cách yêu thương. Chúc em hạnh phúc!!!!...
Thật sự lúc đó em rất buồn cảm giác trống trải, lững thững bước đi từng bước trống trải.
- Đứng lại !! Anh nói đi là đi sao? Anh ích kỷ thế! Hức hức... - Chạy lại ôm lấy mình ^_*
- Anh nói yêu em, bên em cho em hạnh phúc, cùng em xây dựng hạnh phúc GĐ hức hức. Anh mang đến cho em màu hồng của tình yêu, niềm tin của hạnh phúc. hức hức. Thế giờ anh đòi ra đi, bắt em đi tìm hạnh phúc mới hức hức... anh có hiểu cảm giác của em không, anh sẵn sàng trao em cho người khác ư bộ anh thấy vui khi làm vậy hức hức.
- Cái em cần là anh phải hiểu em, không phải buông tay em ra. Cái em cần là một con người như trước kia. Không phải hung hăng tàn bạo ăn miếng trả miếng, hãy sửa đổi anh nhé. Em yêu anh rất nhiều khang à!
- Hý hý... hai ông bà cứ như trẻ con ấy, cãi nhau cho đã lại ôm nhau tỏ tình. Đúng yêu nhau lắm cắn nhau đau, cắn nhau xong rồi yêu nhau nhiều hơn. hý hý - tiếng nhỏ úc nói vọng xuống.
- Thôi em đi ngủ không phiền anh chị tỏ tình nữa, mất công ngại không tính tòn được. - chế giễu
- Thôi nhỏ kia ngủ thì ngủ đi để ta tự nhiên hihi - Linh lên tiếng
- Điên thật! Mới khóc xong cười được.
- Ừm kệ tôi! Tôi điên đó - điên mới yêu anh chứ
- Thôi anh xách xe dô nhà, đi tắm đi rồi em bôi vết thương cho, rồi ngủ với em!
Tắm xong lên thấy Linh trải chiếu, nói mình ngồi xuống Linh bôi thuốc cho rồi đi ngủ. Hôm nay Linh mặc 1 cái áo rộng thùng thình, dài qua đùi. Mình nhảy tới ôm Linh nhấc bổng lên, môi mình chạm môi Linh say đắm. Cuối cùng cũng hết giây phút, thần tiên.
- Anh nè đừng bao giờ giấu em chuyện gì nha anh. thà em biết trước có thể thông cảm cùng nhau cố gắng, còn hơn mình cảm thấy tuyệt vọng vì chính người mình yêu.
- Ừm anh biết rồi! - tâm trạng nặng nề.
Có nên nói cho Linh về quá khứ không nhỉ! Sợ mất Linh!