Chương 2
Em sẽ tóm tắt ngày hum nay cho các thím hiểu, để tư vấn cho em nhá!Như thường lệ hôm nay là thứ 3, em sẽ lên thăm Linh "mưu" (linh mèo em hay gọi thế). Khoảng 6h30 em đến phòng linh, vừa dựng chân trống xe xuống em điếng mặt. Trong phòng Linh có người con trai đang đứng nói gì với Linh, tha thiết lắm nhưng dường như Linh giả lảng không nghe.
Em thì đứng chôn chân 1 chỗ vì quá bất ngờ, hàng trăn suy đoán đổ về em nhưng có 1 suy đoán em cho là đúng, đó là Minh người yêu cũ của Linh.
- A anh khang anh đến rồi à. Anh tới lâu chưa? Đợi em xíu em thay đồ mình đi chơi nhé anh! - vừa nói vừa chạy ra ôm eo mình thể hiện giống như đây là người yêu của linh
- Chú em tốt số thật! Cứ tận hưởng cho tốt nhé? - thằng đó đi ra tay đập mạnh vai mình và nói rồi bỏ đi
Thằng Minh là người như thế đó hả, cọc cằn mình cũng hơi lo.
- Ai thế em?- mình lên tiếng hỏi
- Anh Minh 1 người bạn của em!- Giờ còn che giấu nữa à, không hiểu nổi
- Thế...
Cắt ngang lời mình đánh trống lảng, để mình khỏi thăm dò nhưng đâu biết mình đã biết tất cả (lòng quặn đau)
- Thế anh yêu của em ăn tối chưa? - nũng nịu nựng
- Anh chưa ăn thế em ăn chưa? Chưa ăn thì mình đi mua bánh mỳ ra công viên ngồi ăn nhé!
- Ok anh yêu! Để em đi thay đồ cái nha.
Trong đầu mình hiện lên chữ "tại sao?" Linh phải giấu mình, Linh dường như sợ 1 thứ gì đó từ Minh. Tại sao không thể nói ra cho anh biết, anh có thể che chở cho em mà! 5p sau Linh xuống hôm nay em mặc 1 cái áo mầu trắng dạng cánh dơi, 1 cái quần jean bó sát đùi, tóc buộc cao, tuy không trang điểm nhưng vẫn xinh lờ vờ.
- Đi thôi anh nhìn gì kỹ thế?
- Hỳ hỳ! Xinh thì anh nhìn, đẹp thì anh ngắm thui. À mà úc đâu rồi?
- Nó đi chơi với bạn từ sớm rùi! Đi thôi anh - giục giữ thế
Đi đến tiệm bánh mỳ mua 1 ổ không rau, 1 ổ có rau. Linh thì cứ dành trả tiền, nói tý mua nước anh trả. Chắc sợ mình tí mua nước trả đủ nên dành, con gái thật khó hiểu.
Tới công viên, nói cho nó sang chứ chẳng có ghế đá cây cối gì. Là 1 khu đất rộng khoả hơn 10.000m2, 1 khu trồng cỏ, 1 khu dành cho sân thể thao, xe được phép chạy vào trong sân cỏ. Cũng có nhiều cặp ngồi tâm sự, có nhiều người đi thể dục, có những nhóm rủ nhau đi hóng mát. Mình chọn 1 chỗ tương đối tốt, giải bạt ra ngồi ăn lâu lâu Linh đưa mình ăn còn mình đưa lại cho Linh ăn.
- Linh có yêu anh không? - mình hỏi nghiêm nghị
- Có chứ em yêu anh rất nhiều!
- Thế sao lại giấu anh? Giấu anh về Minh là người yêu cũ của em? - mất bình tĩnh nhưng vẫn kìm nén cảm xủc.
- Em giấu anh là vì em muốn tốt cho anh thôi, em không muốn vì em mà anh phải dính dô vũng lầy này
- Nhưng em có hiểu anh không?yêu là phải chấp nhận để cả 2 vượt qua, thà chia tay còn hơn, chứ thấy em khép nép sợ khi có thằng đó anh không cam tâm - nóng máu em quát lớn
- Em xl anh hãy hiểu cho em! Nó là du côn anh à em rất sợ hixhix... sợ anh bị nó làm gì đó. Em không muốn người yêu em bị gì nên em mới thế, em... em... rất yêu anh Khang à!
Đúng nước mắt luôn là vũ khí lợi hại nhất trong tình yêu, và mình cũng đã mềm lòng, nhưng làm đàn ông mình để người yêu chịu đựng vậy quá đủ... Nhìn thấy người yêu khóc vì mình, thật đáng hổ thẹn, mình liền bế Linh lên cho ngồi lên đùi mình, tay ôm linh để linh dựa vào mình.
(Các thím nhìn thấy thanh niên nào cao khoảng 1m84 nặng 70kg, ôm 1 cô gái khoảng 1m60 nặng 48kg chưa. Nếu đi công viên khu công nghiệp nào thấy đôi nào vậy đó là mình)
Bất chợt Linh vòng tay ôm cổ mình kéo xuống, đôi môi mềm mại miết đôi môi mình, mình đơ đi mấy chục giây, tận hưởng cái cảm giác đê mê ngọt ngào ấy.
Rồi cũng buông mình ra, dựa đầu vào vai mình, mình ôm Linh chặt hơn xíu, nói nhỏ:
- Em à đôi khi mọi thứ không như mình mong muốn, nhưng khi yêu nhau phải nói chứ không phải âm thầm chịu đựng, 2 người vẫn tốt hơn 1 mà.
- Em xl! Từ nay em sẽ không giấu anh nữa, giờ em đã hiểu anh yêu em thế nào, đừng giận em nha!
- "Giận em anh ở với ai?" Thui vậy chuyện thằng Minh em để anh lo nhé! Không phải khϊếp sợ nó, mình càng khϊếp sợ nó, mình càng yếu đuối. Đôi khi sự yếu đuối tạo lên nguy hiểm cho chính mình - lập trường của mình
- Thế vì sao em chia tay thằng Minh?
- Nó là côn đồ cũng chỉ 1 phần thui, lý do chính là trong nó luôn... - bỗng im lặng sợ mình biết điều gì đó
- Đôi khi gì em cứ nói, anh là ngừoi đến sau anh khi đã chấp nhận em, anh đã chấp nhận tất cả quá khứ của em.
- Em hiểu trong tình yêu, tìиɧ ɖu͙© cũng là 1 phần để sưởi ấm tình yêu, nhưng cũng phải có giới hạn. Đời con gái có mỗi cái đó quý giá nhất, em chỉ trao cho ai là chồng, có thể ôm ấp hôn hít tất cả, nhưng chuyện đó thì không.
Trong khi đó nó luôn đòi hỏi em, ép em phải trao cho nó, anh nghĩ coi khi cưới về mình không còn. Dù biết chồng mình yêu mình phải chấp nhận nhưng người con gái luôn cảm thấy mình không xứng đáng.
- Ừm anh hiểu rồi. Thế sao em yêu anh khi chưa biết anh là ai?
- Anh nên nhớ rằng anh với em cùng lớn lên trên 1 vùng đất, gia đình anh gia giáo cái đó là niềm tin để em có thể cảm nhận anh là người tốt - sự khẳng định thấy mình tự hào về gia đình mình.
- Thế có bao giờ em nghĩ anh giống thằng Minh hoặc xấu xa hơn thì sao, em có còn yêu anh không?
- Em vẫn yêu bởi vì em tin tưởng anh, với lại anh khác nó.bên anh em luôn có cảm giác an toàn, còn bên nó cái em có là áp lực và lo sợ.
- Ừm anh rất vui khi em nghĩ vậy - thực ra rất buồn vì mình không như linh mong muốn
Lên xe chở Linh về phòng, rùi mình cũng tạm biệt người tôi yêu ra về. Trong lòng đầy lo lắng không nguôi, suy nghĩ thật nhiều đánh đo thật nhiều.
Khi rẽ sang QL1 A, đi được một đoạn, bỗng có xe vượt lên ngoắc tay vào lề.
Mình nhận ra đó là thằng Minh, mình tấp vào lề ngồi kiểu gác chân máy xe vẫn nổ, tay để hông yên dự nó chơi móc cây tô vít luôn để mé yên xe, xiêm rùi chạy. Nó đi hai thằng cơ mà nó không như mình nghĩ, tiến gần mình giơ hai tay lắc "tao chỉ muốn nói chuyện với mày đừng manh động".
- Chú em đi chơi với vợ anh chắc hẳn vui lắm nhỉ - thằng này đùa à.
- Có gì cứ nói ba mặt một lời không phải xỏ lá nhau như vậy.
- Bình tĩnh nếu chú em nói vậy, mai hẹn gặp quán cafe HD nhé, nói chuyện giữa 2 người đàn ông nhé. 6h30 nhé...
- Rồi được! Cho cái số điện thoại.
- Chú không phải lo anh có số chú rồi, về đi kẻo mẹ mong.
- Cái đó không phải lo, tôi tự biết như thế nào.
Nói rồi phóng xe đi, về đến nhà tầm 9h40, nằm suy nghĩ mãi không ngủ được, suy nghĩ về cuộc hẹn ngày mai. Có nên nói cho Linh biết không? Phân vân giữa có và không. Nếu không suy nghĩ cục diện chắc em bơm chết nó rồi, em tức vì mọi thứ.
Thà thằng Minh nó hổ báo, cứ điên dại to mồm còn dễ, nó cứ im lìm, khó bề giải quyết, tâm lý mình biết nó không phải thằng dễ chơi. Lo nhất là Linh bình thường thằng Minh nó thế điên lên không biết thế nào?
Em giờ đang bế tắc:
- Có nên nhờ anh hai ra tay hộ không? Nhưng nghĩ nếu thế mình sẽ y thằng Minh có thể mất đi Linh mãi mãi
- Đi gặp nó chẳng sợ, cái mình sợ nó làm khó dễ Chị em Linh bởi vì lý lẽ "không ăn được tao đạp đổ, hay cố đấm ăn xôi"
- Các thím tư vấn dùm em với đang bế tắc!!!