Hãy Hiểu Anh! Người Anh Yêu!

Chương 11

Chương 11
Review 10/7

Cả ngày làm việc tối đến ngồi phụ mẹ bán quần áo, những lúc rảnh thì ngồi ôm lap lên voz chơi với mấy thím. Nói ra chắc hơi mất mặt, ngoài ôm lap ra thì nghe nhạc chủ yếu nhạc rap, chứ mình không tham gia trang mạng xã hội nào khác.

Trời mới chập choạng nhá nhem tối, em thì đang ngồi ôm lap nhà em bán quần áo nên có 2 lớp cửa, 1 cửa sắt ngoài và 1 lớp cửa kính bên trong để chống bụi bay vào.

Bỗng nhìn qua lớp kiếng cửa có 1 người đang mở cửa, còn đằng sau là bố của Linh. Em đi vội ra mở cửa, tại dù gì bố mẹ em cũng muốn đi gặp ông nhạc phụ này mà nhưng em cảm thấy bất an, vì ông chủ động đến nhà em thì nó lại là chuyện khác. Mình ra cửa mở cửa và tay đưa ra kiểu mấy thằng cha tiếp viên.

Kh: Cháu chào bác! Mời bác vào nhà chơi! - mặt tuơi cừơi tiếp đón nồng hậu

Npđc (nhạc phụ đại ca): Không giám cậu mời bố mẹ ra đây gặp tôi! - giọng hơi có vẻ giận dữ

Mình tính đi vô nhà gọi bố, và mama ra nhưng mama đã ra và lên tiếng từ xa.

Mama: Anh H có chuyện gì từ từ vô nhà nói! Đứng đây không tiện cho lắm - mama đưa hai tay ra ý mời ông dô phòng khách

Npđc: Thôi không cần làm phiền gia đình tôi nghèo, tôi không dám dô nhà mấy người. Cậu dô gọi bố cậu ra đây cho tôi gặp! - ông nghiêm nghị quát

Mới dô nhà ông phủ đầu gia đình mình rồi, mẹ mình nháy mắt ý vô kêu bố mình ra cho ông gặp. Mình bước đi xuống hành lang để xuống nhà trong, bố mình giờ này hay ngồi xem tivi nên xuống là gặp liền.

Kh: Bố ra ngoài tiếp bố của Linh kìa! - mình lay lay người bố

Bố mình đứng dậy đi ra ngoài, còn mình thì đi xuống nhà pha trà! Đang pha thì nghe tiếng nói từ trên vọng xuỗng tất to của ông H.

Mình pha xong trà, rồi bưng lên trên phòng khách trên nhà để bố mẹ tiếp ông nhạc phụ đại ca. Đi lên tới trên thì bố mình cũng đang dẫn ông vào trong phòng khách của nhà, tại nhà mình xây gian ngoài bán hàng còn trong có 1 phòng khách. và nhà ở nơi sinh hoạt cũng khá rộng rãi, dô đến trong phòng khách. Ông phẩy tay và lên tiếng.

NPĐC: Lĩnh con ra ngoài chơi đi cho bố nói chuyện tí về bố gọi! - ông nói nhẹ nhàng

Mình cũng tính đi ra ngoài tại vì mình nghĩ để cho người lớn nói chuyện cho thoải mái. Đang định đi thì ông nói vời mình lại.

NPĐC: Khang cậu cũng ngồi đây luôn đi, tôi cũng cần nói chuyện với cậu và bố mẹ cậu để xem cậu là con người như thế nào!

Tự dưng gia đình mình là chủ nhà mà mình phải lép vế trước ông em mới lên tiếng.

Kh: Bác có bố mẹ đây tiếp chuyện bác là được rồi cháu phận con cháu xin phép ra ngoài để người lớn nói chuyện cho tiện! - em tính bước ra ngoài

NPĐC: Cậu không cần phải thế ngồi xuống đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu - ông gằn giọng trước mặt bố mẹ mình.

Mẹ mình ngồi với tay kéo mình ngồi xuống, chẳng phải mình sợ gì ông đâu nhưng mình không muốn nói chuyện với ông tính mình thì nóng nảy sợ không kìm chế được lại nói ra những lời không hay.

Bố: Anh Hào qua nhà em chắc là chuyện của cháu Khang mất công anh quá. Tụi em cũng tính mai qua nhà anh nhưng nhân đây... - ông cắt lời ba em

NPĐC: Thôi chú đừng nói nữa anh qua đây là muốn nói cho gia đình chú hiểu, cái chuyện thằng con chú nó láo như thế nào! Nó hứa với tôi nó khuyên con Linh nhà tôi nhưng không những nó không làm, mà nó còn xúi con Linh bất hiếu với cha nó. Trong khi đó tôi già cả tôi cũng muốn kiếm cho con Linh tấm chồng!

Nghe đến đó em nóng máu lắm em tính nói nhưng mẹ em cầm tay em ra hiệu, em cũng để bố nói.

Bố: Anh Hào qua đây chuyện chỉ có vậy thôi sao! Em biết thằng con nhà em bất hiếu, nhưng giờ tính nó cũng khác xưa, phận làm cha làm mẹ như chúng em cũng muốn cho nó yên bề gia thất. Chúng em cũng muốn anh suy nghĩ lại, về chuyện của tụi nó. Chứ em nghĩ chuyện con cái mình không nên ép buộc, để tội chúng nó! - bố em cũng ráng chịu đựng.

NPĐC: Anh qua đây không phải để nghe chú khuyên. Anh qua đây muốn chú phân xử dụ này, chứ chú nghĩ con chú xứng sao? 1 thằng du côn đi bụi 7 năm trời giờ về đòi tao gả con cho ư? Gả cho nó để về dậy nó bất hiếu với cha nó, cãi lại cha nó, chống lại cha nó! Nghĩ xem nó có gì hơn con người ta, con người ta có ăn có học, có chức có quyền để sau tao được nhờ! - ông nói như quá vào mặt cha mẹ mình.

Mình tức lắm bên nhà ông thì ông muốn nói gì mình có thể nhịn nhưng đây là nhà mình nhịn làm sao được.

Kh: Bác nói đúng, cháu là du côn, nhưng cháu cũng biết cái gì là đúng là sai. Và cái cháu cần là lúc này bác cần có sự tôn trọng với gia đình cháu, bác cũng là người lớn sao bác không biết phân xử rõ ràng mà lại tới đòi bố cháu phân xử. Cháu đấu tranh vì tình yêu của cháu là sai sao? - mình tức lắm chỉ nói thế.

NPĐC: Cậu mà cũng biết đấu tranh ư? Đấu tranh theo kiểu giang hồ chợ búa ư! Đánh con người ta gọi là đấu tranh ư? Tao nói cho cậu biết hên nó chưa kiện cậu là may đó! Chứ nó kiện ở tù mọt gông con ạ - ông gằn giọng nói với mình.

Kh: Nếu bác nói thế con cũng nói thẳng thằng con rể bác có kiện thì cứ kiện, cháu nghĩ chắc nó 5 đánh mình cháu không lại chắc chỉ kiện bác thôi. Chứ cháu nói thật nó có kiện ra pháp luật chắc cũng không giải quyết được gì. Ngược lại chắc cũng mang tội hành hung cháu không chừng hay để mai cháu kiện nó nhé! - mình vẫn nhỏ nhẹ nói với ông chứ không sỗ sàng

Tại tớ ức quá tớ mới dám vượt quyền bố tớ thôi, lúc này ông cũng hơi nhột, ông nói lái đi chỗ khác.

NPĐN: Cái đó tao không biết, giờ con tao thì tao muốn gả cho ai thì tuỳ, còn riêng cậu nó quyết trí sống với nó coi như tao từ nó. Còn nếu nó quyết trí theo mày coi như không có ông bố này.

Ông nói thế mình chẳng nói gì hơn nữa, giờ cứ để cho mama với ba tiếp ông mình chán cái nghịch cảnh này rồi.

Bố: Anh Hào anh đừng nóng giận, em biết em không dậy được con em. Nhưng anh thấy đấy đừng vì món nợ ân tình mà ép buộc con gái mình. Còn em thấy con bé Linh nó tốt với anh lắm đấy, nó cãi lại anh chẳng qua nó bị ép quá thôi. Còn anh thấy người ta không, không ép được thì đòi tiền. người ta chỉ nghĩ đến tiền là trên hết chứ có tình cảm gì với anh!

NPĐC: Cái đó chuyện gia đình anh, chú không phải lo. Giờ chú lo dậy thằng con mất dậy kia đi! - ông gằn giọng nói.

Sau câu nói đó em khá tức nhưng em đã nhịn, nhịn vì gia đình em.

Bố: Vậy anh đã nói thế chuyện gia đình ai người đó lo, em không có ý kiến gì! Nhưng em thấy một người bán con và một người mua con chứ không hẳn là cưới gả. Thôi tiễn khách!

Sau câu nói đó em chẳng hiểu sao bố em lại cư xử thế! trước kia ông không ăn nói như thế! Thế là mama em đưa ông ra về để lại mình bố em với em trò chuyện. Bố em vời em qua ngồi gần bố.

Bố: Khang con! Bố biết người ta chửi con du côn du đãng, con cũng thấy nhục nhưng bố tự hào hôm nay con cư xử khá bình tĩnh. Còn chuyện của con giờ bố không giúp gì được cho con. Nếu con cần gì cứ nói bố giúp được bố sẽ giúp.

Kh: Vâng con cám ơn bố!

Bố: Nãy sao con biết bố nói câu cuối không, bố muốn nói để ông tỉnh ngộ rồi để ông về chứ để ông lấn áp gia đình mình thật bố không nhịn được. Cái cách cư sử của ông xem mình ông có con gái! Và ép buộc gả đi đâu thì gả!

Bố nghĩ cũng tội cho con Linh, giờ bố nghĩ con phải sử sự như 1 người đàn ông chuyện của mình thì mình tự giải quyết, nhưng không được đánh nhau. Đi thương lượng với nhà thằng minh xem sao! Nếu không được thì cứ cưới gia đình mình là trên hết bố ủng hộ con. Tài sản bố có con chỉ cần làm là đủ.

Kh: Nhưng... bố ngắt lời mình

Bố: Không nhưng gì cả! Cái đó chỉ là cách cuối cùng thôi con trai!

Thế là bố em bỏ đi dô trong, em ngồi suy nghĩ chẳng biết nói sao cho các thím hiểu. 7 năm trời em xa nhà mà tính cách bố em khác hẳn xưa rất nhiều. Em cũng chằng biết có tốt hay xấu nữa.

Review 11/7

Ngó nhìn đồng hồ đã 10 giờ sáng, em nghe lời mấy thím trên voz đi gặp thằng nhóc Lĩnh để mua chuộc kiếm ít cơm cháo gọi là đồng minh.

Theo mình hỏi thằng gần nhà thì lớp 11 học ở trường trung học phổ thông xxx của cái huyện này tan trường vào lúc 11h. Tại ở nhà nên em cũng không ăn bận nhiều, đơn giản quần jean lửng áo thung ba lỗ, mặc thên cái áo khoác Jean. Phóng xe đi tầm 30p cũng tới nơi em tấp vào hàng cây dầu ven trường đứng đợi, do tới sớm hơn giờ tan trường 20p nên cũng có thời gian châm điếu thuốc hút.

Cuối cùng chuông của trường học đã điểm, học sinh cũng tấp lập ra khỏi trường. Đợi thêm 1 lúc khá lâu cũng thấy thằng em ra, dáng vẻ nhìn mảnh mai thư sinh hơn em hồi bằng tuổi nó. Em đợi nó đi 1 quãng cũng đề máy xe bám sau đít kền kền, cái lạ ở đây là nó đi xe máy mà loại đời mới chiếc wave fx của honda. Bám được lúc em vượt lên, ngang với xe nó.

Kh: Chào cậu em! cho anh nói chuyện một lúc được không!

Lĩnh: Tôi không có chuyện gì để nói với anh hết! Thôi tôi đi đây! - nó lảng tránh mình.

Nó nhấn ga sang số chạy vọt lên trên định bỏ xa mình, nhưng nói thật trình độ chạy xe còn quá kém. Chạy mà cứ như sợ tốc độ lên đc xíu lại giảm, em thì nói về xe thì cũng tạm tạm, chạy tí cũng vượt hẳn qua nó rồi chạy rà rà cho nó bằng mình.

Kh: Anh có chuyện muốn nói và thương lượng với em! Cho anh ít thời gian được không? - Mình xuống nước coi như năn nỉ ỉ ôi nó, cuối cùng nó cũng dừng xe lại tấp vào lề bên 1 cây bàng to ven đường.

Lĩnh: Anh có gì thì nói với ba tôi ấy gặp tôi làm gì?

Kh: Thôi có gì từ từ nói kiếm quán nước nào ngồi, chứ ở đây nói chuyện không tiện! - vẫn nhỏ nhẹ cùng với nó

Lĩnh: Anh dân giang hồ chợ búa mà cũng cần nơi khang trang mới nói chuyện được sao? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga - Nó nghênh mặt vừa nói vừa cười mỉa mai mình.

Sau câu nói đó em rất tức, nhưng vì nó là em Linh nên em cố nhịn.

Kh: Em muốn nghĩ sao về anh tuỳ em! Cái anh cần giờ em hiểu cho anh, anh là người yêu chị em! Em khuyên giúp ba em giùm anh được không?

Lĩnh: Hức! Yêu ư, anh mà cũng biết yêu à? Thôi đủ rồi nếu anh không muốn chị tôi khổ, anh buông chị tôi ra để chị tôi sớm lấy anh Minh đi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho cả anh và chị tôi đó!

Nghe câu đó em sùng máu con mẹ nó rồi, nhưng nghĩ lại nó đang chọc tức mình. Mình phải kìm nén! Nhưng càng kìm nén nó sạc câu tiếp theo.

Lĩnh: Tôi không biết anh có gì mà chị Linh nhà tôi mê anh thế! Trên răng môi dưới cắt tút không có danh vọng, chỉ là tên đầu đường xó chợ giờ về ăn bám cha mẹ mà sống. Mà đòi lấy cô chị tôi ư! Trong khi đó anh Minh con nhà gia giáo, quyền thế trong tay, lấy về có phải sướиɠ không? - nó lại lên giọng mỉa mai

Em đéo nhịn được nữa em sạc 1 câu luôn giờ thì đéo nể nang cậy nhờ được nữa.

Kh: Phải anh Minh mày tốt, tốt ở cái hạng bám váy ông bà già! Dựa vào quyền mà lộng hành. Mày nghĩ nhà nó có cái gì cho mày? Tiền bạc ư? Hay vật chất? Cái đó anh không thiếu nhé nhiều khi còn nhiều hơn nó. Còn ăn bám gia đình anh đây sống 24 tuổi đủ tuổi trưởng thành anh biết cách tự mình sinh tồn. Mày nghĩ nó có gì hơn anh. Học thức ư? Có học xử sự còn thua kể côn đồ, bị đánh thì kêu ông bà già kêu oan với bố vợ hờ! Hay nó cũng là tên du côn dỏm, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thế. Còn về vấn đề buông chị em thì không nhé! Nhà em nợ tiền nợ tình đổ đầu con cái, bố em ép bức con cái, giờ thì anh nghĩ bố em bán con cho nhà nó chẳng phải gả con đâu. Còn mày lấy gì để lên giọng với anh, nếu anh là du côn chắc giờ mày không đứng đây nói chuyện với anh được đâu - em giận nạt nó

Thằng này cũng không vừa chắc nó đoán được em sẽ không đánh nó. Nhưng nó tiết lộ cho em nhiều điều khá thú vị.

Lĩnh: Tôi không cần biết ai đúng ai sai! Nhưng trước mắt tôi có xe có đt, có những gì tôi mong muốn. Tôi sẽ không phải sống trong cái huyện này nữa, điều kiện học hành và công danh về sau của tôi sẽ rộng mở. Còn về chị Linh xem anh giữ chị được bao lâu, mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu. Cứ chờ đó mà xem coi ai thắng ai! - nó nói cười đểu

Xong câu nói đó nó lên xe chạy, để mình em suy nghĩ. Em thấy tiếc cho cái xã hội cặn bã này. Tiếc cho Linh có 1 gia đình như vậy, rồi em cũng về trong đầu bao suy nghĩ.

Review 12/7

Haizz.... sáng buồn buồn em lên đây tự kỷ 1 mình, em chán cuộc đời! Em chẳng hiểu Linh có thể chịu đựng bao lâu, hay là muốn em buông ra để tìm lối đi cho riêng mình

6h có mặt ở phòng Linh bình thường thì giờ này, Linh hay nấu nướng chuẩn bị cho bữa cơm chiều nhưng hôm nay thì không, Linh bận đồ nhưng không hẳn đi chơi, đang đi từ cầu thang xuống.

- Em cần đi đâu à? - em lên tiếng hỏi lấp lửng

- Vâng em cần về nhà anh à! Anh chở em về nhà được không anh? chụt.. - hôn má mình cái.

Mình rất sợ khi Linh về nhà, sợ Linh yếu lòng, sợ Linh không chịu nổi áp lực gia đình. Mình thẫn thờ suy nghĩ, chắc Linh cũng hiểu phần nào suy nghĩ của mình.

- Anh yêu suy nghĩ gì thế? Anh đang suy nghĩ về chuyện gia đình em, về việc bố em phải không? - Linh tiến lại gần ngồi sát bên mình.

- Ừm! Anh không muốn em về nhà! - mình trả lời ngắn gọn.

- Anh à, dù bố em có nói gì chăng nữa bố vẫn là bố của em, không đổi khác được đâu, mấy hôm rồi em suy nghĩ rất nhiều em cần về nhà! -

Mình nghĩ cho cùng mình không có gì để cấm đoán Linh, phải nghe theo lời mình. Hơn nữa mình biết Linh là đứa con hiếu thảo.

- Ừmh em muốn sao tuỳ em! - giọng hơi buồn

- Anh yêu! Hãy hiểu cho em đi mà, thay vì mình trốn tránh mình không về. Thì em nghĩ bố em sẽ không hiểu em, nên em phải về em sẽ nói và nói cho bố hiểu tất cả. Em không muốn bố con cứ bất hoà mãi, em muốn chúng mình cưới nhau đều có cha mẹ hai bên anh à! - Linh thuyết phục mình.

Mình biết phận đời con gái chỉ có một ngày vui trong đời nên không thể thiếu bố mẹ được, nhưng mình chẳng biết ngày sau sẽ ra sao, Linh có chấp nhận bên mình không.

- Anh biết là như thế! Nhưng nếu bố em không hiểu, rồi bố ép em phải cưới thằng minh. Lúc đó em sẽ như thế nào sẽ chọn anh hay nghe lời bố em! - mình hỏi câu cương quyết.

Linh ngồi suy nghĩ, cái suy nghĩ của Linh mìn rất hiểu. Cái sự lựa chọn này thật khó cho Linh.

- Em cũng không biết nữa! Gia đình là tất cả với em, nhưng người em yêu là cuộc sống thứ hai của em. Em cũng chẳng biết trọn bên nào! Còn nói em cưới Minh ư? Chắc không anh à, em thà làm năm năm, mười năm để trả nợ, chứ không bao giờ kết hôn với người em căm ghét nhất - Linh nói đến đây có vẻ tức lắm.

Nghe lời của linh nói mình nghĩ thời gian sắp tới chắc khó có thể giữ được Linh, mình rất buồn, nhưng thay vì giấu em sẽ nói tất cả, mọi chuyện trong tuần qua cho Linh hiểu.

- Em nghĩ đó là gia đình ư, bố em thì vì lợi ích cá nhân của mình mà hứa gả con gái mình chỉ vì tiền và danh vọng trong xã hội. Còn thằng Lĩnh em, nó muốn chị mình lấy thằng Minh chỉ vì nó có tiền và quyền, và thằng Minh sẽ cho nó một cuộc sống mới danh vọng mới, danh vọng mới địa vị mới. Liệu em có đủ can đảm để từ chối những khát vọng của gia đình em không? - em hỏi trong bực tức

Em không bực Linh nhưng em bực gia đình Linh, bực cái cách suy nghĩ của bố và thằng em Linh.

- Mà sao anh biết chuyện đó! Trong khi em chẳng biết gì? - Linh ngơ ngác hỏi dồn em

- Bố em qua nhà anh làm ầm lên, trách khứ anh thế này thế nọ. Nói anh buông em ra để em có cuộc sống tốt hơn, ngoài ra ông còn có chút công danh và địa vị trong xã hội. Còn thằng Lĩnh nó khinh anh, muốn chị mình có chồng để, nó có cuộc sống mới, địa vị và quyền về sau, còn trước mắt nó đã có xe mới điện thoại mới. Vậy em nghĩ coi cái em gọi là gia đình nó có còn tồn tại không, và em liệu em có thể từ chối hi sinh đời mình để cho gia đình em đạt được ước mơ và hoài bão đó không! - em vẫn nhỏ nhẹ nói với Linh.

Sau khi nghe câu đó xong Linh tấng hẫng, vẻ mặt rất buồn. Có lẽ Linh cũng chỉ mới biết và hiểu ra sau khi mình nói.

- Anh khang! Anh tin tưởng em một lần đi, em sẽ bên anh bên anh mãi mãi. Cho dù chuyện gì xảy ra em vẫn chấp nhận bên anh. Em yêu anh! - Linh nhỏ nhẹ âu yếm

Mình suy nghĩ những lời linh nói, nhưng mình biết chưa chắc Linh đã làm đựơc vì mình biết những việc sắp tới với Linh thật sự khó có thể vượt qua.

- Thế sao giờ em có muốn về nhà không? Nếu em đủ can đảm để khước từ những khát vọng của gia đình em thì, anh sẽ chở em về! - lời em muốn dò thám Linh

- Em vẫn muốn về! Anh yên tâm, em sẽ vượt qua được mà! Trước không có anh, em chỉ suy nghĩ cho gia đình. Nhưng giờ có anh, em sẽ phải suy nghĩ cho cả anh và em. Còn giờ điều em cần làm là về đối diện với bố em và gia đình em, và em sẽ nói cho bố hiểu và bố không hiểu em thì em cũng không mang tội bất hiếu - lời Linh cương quyết

Chắc Linh học được từ mình cái tính cương quyết, nhưng mình cũng thấy hơi lo sợ. Cái điều thằng Lĩnh nói với mình hôm qua, nhưng mình sẽ không nói cho Linh. Vì chưa xác định được ý nó muốn gì!

- Vậy về thôi em! Mà nhỏ úc không về sao em? - em hỏi

- Anh biết tính nhỏ úc mà, nó có bao giờ muốn về nhà đâu!

Thế em dách xe ra và không quên chào tạm biệt nhỏ úc, giờ em thấy nó khá thân với út tự. mình cũng muốn như thế cùng lắm anh em chung một chí tuyến. Rồi em cũng chở Linh đi ăn tối và về nhà, đứng trước cửa ngõ xa xa nhà Linh.

- Em về nha có gì thì cứ gọi điện anh qua, cùng lắm về nhà anh ở làm vợ anh luôn- sau câu nói đó mình cười cách nham hiểm.

- Anh yên tâm! Hihi em sẽ bên anh! - rồi linh cũng hôn tạm biệt mình.

Rồi mình cũng phóng xe đi về nhà.