Chương 10
Review 7/7Sáng dậy sớm chở Linh đi làm, trời buổi sáng vào mùa mưa lạnh phải biết. Xong cũng căn dặn đủ điều đề phòng thằng Minh làm chuyện gì bất trắc. 8h sáng mình cũng về tới nhà, đang loay hoay dắt xe dô nhà. Mama gọi mình tới.
- Khang ra đây mẹ hỏi cái này! - mẹ vời mình lại
Mình đi tới ngồi cái ghế gần mẹ.
- Dạ có gì không mẹ? - mình trả lời
- Chuyện mày với con Linh sao rồi? Tao không rõ lắm! - giọng mẹ vẫn hiền như ngày nào.
- Dạ chuyện là như vầy! (mình thuật lại những lời Linh nói cho mẹ nghe)
Mẹ chăm chú nghe mình, lâu lâu lại nhăn mặt tỏ ra khó chịu với những gì mình kể.
- Tao không biết bố con Linh nghĩ sao lại làm thế phận làm cha làm mẹ không lên ép buộc con cái, nhất là chuyện hôn nhân. Ép buộc để mai mốt nó khổ nó về rủa mình, đổ lỗi tại mình lúc đó hối hận không kịp. Cuộc đời con cái tự nó tìm hiểu nó đến với nhau là chính, có hiểu nhau mới sống với nhau trọn đời được, tiền tài chỉ là vật chất ngoài thân. 2 vợ chồng cùng cố gắng xây dựng hp là chính.
- Con lại chẳng nghĩ như vậy, chắc bố Linh nghĩ vì tình nghĩa và ơn thôi - mình nói
- Mày không thấy à, bình thường nhà thằng đó ngọt ngào bấy nhiêu. Thì khi con Linh nó bị ép quá nó phản kháng, thì gia đình thằng kia lật lại ngay. Cái đó mà gọi là kén dâu à. Theo tao nghĩ 1 người thì mua con, còn 1 người thì bán con đúng hơn. Những kẻ giàu sang họ không bao giờ có tình người giữa họ chỉ nghĩ tới tiền và quyền là trên hết, họ không muốn mất cho ai 1 thứ gì khi họ cảm thấy không đạt được họ trở mặt đòi, lại những gì họ đã giúp cho nhà con Linh - mama lên tiếng
Nghĩ cho cùng gia đình nhà thằng Minh cũng chỉ có thế, dùng tiền và quyền để ép người. Đúng người ta nói không sai có tiền làm cha thiên hạ, đời sống mà không có tiền thì mất hết niềm tin vào cuộc sống. Thương Linh mình sẽ bảo vệ Linh đến cùng, mình suy nghĩ rồi lên tiếng.
- Mẹ con sẽ giúp Linh nhà họ cần tiền mà, con sẽ lấy tiền anh T để giúp Linh - mình đáp gọn
- Khang con suy nghĩ chút xíu đi! Liệu bố con Linh có chịu nhận tiền không? Thôi để từ từ tao với bố mày qua nhà bố con Linh xem sao! - mẹ dịu giọng nói
- Vâng! Nếu bố Linh không chịu nhận con sẽ gặp thằng Minh để giải quyết! - mình nói
Suy nghĩ nếu bố Linh không được mình sẽ gặp thằng Minh để, giải quyết vấn đề tiền bạc.
- Mày vừa nói gì Khang! Tao cấm mày đánh nhau nữa nha, giờ về nhà cuộc sống mày phải khác. Không phải hơi tí đánh đấm, hơn nữa giờ mày có con Linh rồi cuộc sống không đơn giản có mình mày đâu! - mẹ nạt
- Hihi mẹ yên tâm con gặp nó nói chung giải quyết việc tiền bạc thôi không có gì đâu! - mình cười nói
- Mày nghĩ được thế là tốt, thôi giờ ráng bên con Linh mà trò chuyện an ủi nó nhiều vào. Tao thấy nó là đứa có hiếu đó, lại hiền nữa cố giữ nhe con! - mẹ mình nói
- Dạ vâng! Con đi làm đây ra trại làm với bố chứ giờ bố già rồi phải hiểu bố nhiều hơn - đá mắt mẹ cái rùi đi
Dự tính mình là thế nếu bên ông bố vợ tương lai không ổn chắc có lẽ phải gặp thằng Minh để thương lượng. Nếu nó chịu coi như xong không chịu làm khó dễ, tới đâu tính tới đó. Công việc mình thì vẫn thế ngày ra trại làm công cho bố, tối về làm osin cho mama. Lúc nào trời mưa rảnh rảnh vẫn online voz cùng mấy thím.
Xong chuyện em mà cưới được Linh em úp ảnh cưới 3 ngày, cho mấy thím gato chơi rất mong được lời tư vấn chính xác nhất.
Review 8/7
Hôm qua trời chỗ em mưa to quá linh nhắn tin em khỏi lên, sợ em đi đường nguy hiểm. đang ngồi on voz nói chuyện với mấy thím thì bố gọi xuống. Xuống đến nhà thì thấy bố ngồi đó trên bộ ghế salon rẻ tiền của nhà em. (*- ^)
- Con trai ngồi xuống đây bố nói chuyện chút xíu! - bố vời mình ngồi gần bố
Thắc mắc mẹ tớ đâu thì tớ đang ở trên shop vừa on lap vừa làm osin cho mẹ thì được bố gọi xuống diện kiến.
- Bố gọi con xuống có gì không bố? - vẫn cái giọng bá đạo như thế
- Sao rồi con trai chuyện tình cảm của 2 đứa thế nào rồi? hai đứa yêu nhau cảm thấy có hợp nhau không để bố còn biết đường? - giọng thân thương hơn trước
- Dạ tụi con yêu nhau hiểu nhau muốn đến với nhau, nhưng còn chuyện nhà của Linh thì sao? - giọng em vẫn bá đạo hơn xưa
- Vậy thì được rồi bố có bàn với mẹ con rồi! Thứ 6 công việc ổn định bố với mẹ sẽ qua nhà bố con Linh nói chuyện phải quấy để giải quyết vụ nhà thằng Minh rồi tao cưới luôn con Linh cho - giọng chững chạc
- Vâng con cám ơn bố! Nhưng chuyện tiền bạc bố để con lo cho! - em nói
- Chuyện đó con khỏi lo! Nhà mình nói giầu thì không giầu, đủ ăn đủ mặc nói chung vẫn có dư. Bố thì có 3 đứa con trong đó con là đứa ít được tình thương nhất và cũng một phần do bố nên con không được như 2 đứa kia không có học. Nên giờ coi như bố bù đắp cho con đi, với lại tuổi bố đã già cũng mong có cháu bế, nên con không được từ chối.. - bố nói
Mình cả nhận được như lúc này bố không phải người bố trước kia nữa, không hiểu sao sự thay đổi của bố quá lớn.
- Nhưng còn 2 đứa em con nó sẽ nghĩ sao về con, kẻ đi lang bạc 7 năm trời giờ về ăn bám GĐ, và giờ giành gia tài với nó. Con không muốn thế! - cái suy nghĩ của mình
- Con yên tâm phần tài sản bố chia làm 3 đều như nhau, bố không thiên vị. 2 đứa kia ăn học mấy năm trời, còn con 17 tuổi đã không phải sống bằng tiền cha mẹ giờ coi như tiền đó bố bỏ ra cho con cô vợ đi.
- Vâng con cám ơn! - Mình chỉ nói được 1 câu.
Mình lại lên nhà làm osin cho mama.
(Bố mình là người Nam Định nhé - tính cương trực nghiêm khắc. Mama người miền tây tính hiền lành dịu dàng nhưng sống hiểu đời hiểu người. Sinh ra mình mang cái cốt cách nóng tính của cha, và tính cách của mẹ hình thành thằng con như mình)
Review 9/7
Từ nhà đi 18km cũng mất khoảng 30p, phòng Linh nằm trong 1 con hẻm nhỏ chỉ có 1 dãy phòng, có 2 đường đi thông nhau. 1 đường ra công viên của khu công nghiệp. 1 đường ra đường lộ chính.
6h lên tới phòng Linh không quên tạt qua phòng thằng đệ Út Tự, bước vô phòng thấy nhỏ Úc cùng Tự đang chơi game trên lap, mình vời ra ngoài nói chuyện.
Kh: Tự ra anh gặp xíu! - vừa nói tay vời ra ngoài
Tự: Anh hai mới lên à! có chuyện gì không anh hai.
Kh: Sao hai ngày qua trên này có thằng nào lượn không? - nghiêm giọng hỏi
Tự: Không anh hai em thấy bình thường, mà anh hai lo chi nó ụp dô thì em tiễn nó luôn - hung hăng nói
Kh: Mày đừng làm bậy, có gì cứ thủ trong phòng, rồi gọi cho anh T, còn gấp quá thì tuỳ mày - giọng lúc này hơi bố đời
Tự: Vâng! em biết rồi!
Nói xong móc bóp đưa nó 400k, coi như tiền đổ xăng để đi xuống đây (nói chung về nhà kinh tế cũng eo hẹp lắm). thằng này nó theo mình được hơn 3 năm, tình cảm dồi dào lắm anh em trên luôn đi chung trên mọi trận chiến.
Đi qua phòng Linh cửa hơi hé mở, chắc Linh biết mình lên chứ lúc nãy đóng kín mà. Linh đang xào nấu gì đó, nghe mùi thơm thơm. Tiến lại gần ôm cái dáng nhỏ nhỏ xinh xinh cao 1m60.
Kh: Em yêu em sào gì mà thơm thế! - ôm Linh từ phía sau cằm để lên vai
L: Susu sào trứng! Anh ăn thử coi vừa chưa! - Linh gắp 1 miếng cho mình ăn rồi ngước mắt trờ đợi phản ứng của mình.
Mặc dù rất ngon nhưng mình cũng nói "ăn không ra cái gì hết!"
Lúc này mặt Linh hơi buồn buồn, chắc có lẽ buồn vì câu nói đùa của mình. Mình nhìn Linh lúc này khá buồn cười.
Kh: Hihi ăn dô chứ có phải ăn ra đâu mà hihi - cười khoái trí vì troll được Linh
L: Anh trêu em! Giận anh luôn! - Linh ra bộ giận nảy.
Thấy vậy mình cũng xuống nước ôm Linh nhấc bổng lên hôn nhẹ cái vào môi Linh.
L: Anh kêu tụi em về ăn cơm, cho có bữa anh à - giọng nhỏ nhẹ
Bữa cơm lạt của của đời sống công nhân đơn giản, chỉ có ít trứng và rau. Nhưng vẫn cảm thấy ngon và yên bình. Trước kia mình sống như một kẻ cô hồn những bữa ăn chỉ là cơm hàng cháo chợ. Nhiều khi ăn còn không yên gặp kẻ thù phải đánh xong mới được ăn, so với bây giờ ngồi ăn chuyện trò cười nói vui vẻ ăn rau ăn cỏ cũng thấy ngon.
Từ khi về nhà mình mới cảm thấy sự ấm áp, sự quan tâm thật sự được yêu được quan tâm của Linh nó giúp mình thay đổi rất nhiều. Thay đổi cách suy nghĩ cuộc sống không đơn giản chỉ có kẻ mạnh người yếu, và sống cho riêng mình. Nhưng nó cần được hoà nhập với cách sống của người với người, sống cho người mình yêu vì người mình yêu cảm thấy hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc.
Cuộc sống trước kia là trải nghiệm cuộc sống thì bây giờ là thực hành cách sống, nghe đơn giản nhưng chẳng đơn giản, con người thật nhỏ bé so với xã hội muôn vàn cạm bẫy. Ngồi ăn mà cứ thừ người suy nghĩ, đến lỗi Linh phải lên tiếng.
L: Anh ăn đi ngồi ăn mà cảm thấy anh không được vui! - nhìn mặt lo lắng
Tự: Anh hai chắc đang suy nghĩ về vấn đề thằng Minh, anh hai đừng lo nó chỉ là dạng tôm tép bày đặt xưng danh xưng bá. So với anh em mình trước kia nó vẫn còn kém xa - hùng hổ nói
Linh nghe thằng tự nói vẻ mặt không được vui, có chút gì đó lo sợ suy nghĩ đăm chiêu.
Kh: Tự thôi trước kia là chuyện quá khứ, còn giờ là thực tại mày đừng nhắc nữa. Giờ anh có người yêu rồi nó cũng phải đổi khác chứ. Thôi mọi người ăn cơm nhá anh ăn lo rồi.
Nói rồi bỏ đi ra ngoài ngồi xuống bên hè hút điếu thuốc tàn cứ hút hết điếu này tới điếu khác, ngồi suy nghĩ mông lung về cuộc sống trước kia và bây giờ mình mỉm cười với nó. Được một lúc khá lâu, Linh bước ra và tay cầm điếu thuốc mình đang hút dở dụi đi.
L: Anh đừng hút thuốc nữa hại cho sức khoẻ không tốt, với lại em cũng không chịu được mùi thuốc lá - Linh nhăn mặt nói
Kh: Ừm anh sẽ bỏ em yên tâm! - Linh ngồi xuống cạnh mình, đầu dựa vào vai mình.
L: Anh đang có chuyện gì à?
Kh: Không! có chuyện gì đâu em! - trả lời lấp lửng.
L: Ừm! Mà anh nè trước kia anh làm nhiều việc xấu lắm hả? - câu hỏi của Linh rất ngây thơ.
Kh: Chắc thế! - mình trả lời cách lấp lửng
L: Thế anh có hối hận về quá khứ không? - nhìn mình
Kh: Không! chưa bao giờ!
L: Thôi anh đừng suy nghĩ nữa, giờ sống trong hiện tại rồi anh bỏ qua chuyện quá khứ đi. Quá khứ chỉ làm cho con người tốt hơn thôi - Linh khoác tay ôm mình
Kh: Thế em có hối hận khi yêu 1 kẻ như anh không? - hỏi thăm dò
L: Không anh! Chấp nhận yêu anh, là chấp nhận giúp anh sửa đổi. Những gì tốt thì giữ lại, những gì xấu thì bỏ đi anh đừng nghĩ nữa. Em hạnh phúc khi được yêu anh! - Linh hôn má mình cái, Linh nắm tay mình, bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh ấy nắm lấy bàn tay thô của mi.
Kh: Ừm anh sẽ sửa đổi! Mà em bố em sao rồi còn làm khó em nữa không? - Nghe em hỏi tới câu đó Linh thừ người ra ánh mắt vô hồn nhìn vô khoảng không vô hạn.
Mình với tay quàng qua ôm Linh, đưa tay vỗ về an ủi mình biết trong Linh áp lực từ bố rất lớn rất lớn.
Kh: Có chuyện gì em cứ nói 2 ta cùng giải quyết đừng giữ trong lòng buồn lắm!
L: Vâng bố em có gọi nói "nếu em yêu anh thì đừng bao giờ về nhà nữa, đừng bao giờ gọi tao là bố mày nữa coi như tao không có đứa con bất hiếu như mày"
"Còn nếu mày biết suy nghĩ nghe lời tao thì về xl gia đình nhà thằng Minh, chuẩn bị cưới đi mới là con của tao. Còn về vấn đề thằng Khang tao không cần biết nhà nó giàu hay nghèo đủ lo cho mày không, nếu mày quyết định theo nó thì cứ việc cưới nhưng, tao nói trước bên họ gái sẽ không có ai!"
Nói đến đây Linh rưng rưng nước mắt, mình hiểu cảm giác của Linh bây giờ. nó còn hơn cái cảm giác của bảy năm trước của mình. mình chẳng biết làm sao? Chỉ biết an ủi động viên thôi, mong những lời động viên ấy có thể vơi đi phần nào những áp lực mà Linh đang phải gánh chịu.
Kh: Anh hiểu em rất buồn, yêu anh em phải chịu nhiều áp lực từ gia đình! Nhưng em yên tâm có anh bên em, anh sẽ cố gắng chứng minh cho bố em thấy anh yêu em và cho em hạnh phúc như thế nào! Cố gắng lên em nhé! Anh biết mọi chuyện không đơn giản nhưng anh tin chúng mình sẽ vượt qua! Lúc này Linh cũng không khóc nữa lấy tay lau nước mắt.
L: Anh yên tâm em hiểu mà, yêu anh bên anh cùng anh hạnh phúc em chấp nhận tất cả anh à! Em yêu anh nhiều!
Nghe những lời của Linh nói mình cảm thấy ấp áp, giá mình quen Linh sớm hơn chắc có lẽ sẽ không có sự việc éo le như vầy.
Kh: Em này ba mẹ anh muốn sang nói chuyện khuyên giải ba em, không biết làm vậy có được không?
L: Em nghĩ chắc không thể đâu, tính bố em! Em hiểu mà, không bao giờ nghe đâu. Mà em cũng chẳng biết nữa anh cứ thử xem sao?
Kh: Ừm anh cũng mong bố em sẽ hiểu!
Nói xong mình với Linh dô nhà, mình dặn dò út tự và úc rồi mình về tại cũng muộn rồi.